“Xác định luôn, đây đúng thật là viện binh do Diệp Phàm tìm đến!”
“Chậc chậc, không nên coi thường người kế thừa của ma đầu, âm thầm cài cắm trong Võ đường nhiều trợ thủ như vậy, có đến những bốn cao thủ!”
“Đúng vậy, may mà lúc sư huynh của Phùng Nguyên mời, tôi đã không tham gia, nếu không thì giờ chết cũng không biết chết kiểu gì nữa!”
Đám đông xì xầm bàn tán, cảm thán không ngớt.
Còn ai dám nói Diệp Phàm lỗ mãng kiêu căng, anh nhất định sẽ khiến họ phải mất mặt, mất mặt chết mới thôi!
Một số người vốn định hùa theo lời kêu gọi của sư huynh Phùng Nguyên, chuẩn bị đánh hội đồng Diệp Phàm ban nãy, giờ lại cảm thấy thật vô cùng may mắn.
May là đến cuối cùng, sự kiêu ngạo của bản thân đã giúp mình dừng lại.
Bọn họ đều là đệ tử trẻ tinh anh của các môn phái lớn, có sự kiêu ngạo riêng của bản thân, rất coi thường mấy chuyện đánh hội đồng.
Lẽ nào, Diệp Phàm chính là truyền nhân của Độc Cô Thiên Đao.
Ở phía bên kia, Lương Hồng ở Thất Tinh Môn cùng sư huynh áo đen của gã ta lúc này đều cứng đờ cả mặt.
“Sư huynh, vẫn là anh có đôi mắt tinh tường, may là vừa rồi chúng ta không tham dự vào!”, Lương Hồng có chút sợ hãi nói .
Vừa rồi, nếu như bọn họ cùng tham gia giết hại Diệp Phàm thì có khi những trợ thủ của Diệp Phàm sẽ xuất hiện sớm hơn dự tính, bắt đầu tàn sát bọn họ rồi.
“Không sai, Diệp Phàm là người không thể coi thường được, bất kể là thực lực, hay là trí tuệ…”. Người đàn ông áo đen trầm giọng nói.
Lại ở một phía khác, chàng trai thần bí của nhà họ Bạch, Bạch Trường Thanh cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Ngay sau đó lắc đầu bật cười, trong mắt chỉ toàn là sự sửng sốt.
Chỉ có anh ta biết, Linh Hồ Tinh Phong đâu phải là anh em tốt gì của Diệp Phàm.
Họ gần như là kẻ thù không đội trời chung, từ lúc ở nhà Linh Hồ, hai người đã đánh nhau chết đi sống lại.
Đến ngay cả Linh Hồ Tư Không cũng được mời đến, muốn tận tay giết chết Diệp Phàm.
Đến thời khắc mấu chốt lại bị ông cụ Linh Hồ ngăn lại, từ đó mới giữ được mạng sống.
Mà đêm Diệp Phàm bị đuổi giết, bọn họ đã có được thông tin chính xác, không chừng lúc đó Linh Hồ Tinh Phong cũng tức muốn chết.
Phụt
Đúng lúc này, Linh Hồ Tinh Phong phun ra một hơi.
Bao nhiêu lời bàn tán vớ vẩn, khiến hắn ta vô cùng tức giận, miệng trực tiếp phun ra một ngụm máu.
“Này, hắn ho ra máu rồi kìa, trợ thủ Diệp Phàm cũng không bằng anh ta được. Hai đòn vừa rồi đều không bị thương, vậy tại sao lại hộc máu nhỉ?”
“Đúng vậy! Nếu không phải là anh ta đánh một tia khí kình, trên người phát ra từng gợn sóng của tiểu tông sư thì tôi còn tưởng anh ta là người có ám kình đại thành thâm hậu nhất!”
“Không sai, có khi còn không cả bằng hai người đang đánh nhau ở kia…”
Những lời bàn tán về mình đột nhiên tăng lên khiến Linh Hồ Tinh Phong như muốn phát điên.