“Bốp bốp bốp…”
Chính ngay lúc này, một tràng pháo tay vang lên.
“Xuất sắc, quả là xuất sắc…”
Diệp Phàm lắc đầu nhìn Phan Khôn: “Nếu đã như vậy, tôi có giết ông thì cũng sẽ không cảm thấy tội lỗi, chỉ coi như…”
“Thay trời hành đạo!”
“Bịch!”
Diệp Phàm vừa dứt lời, Tần Tiểu Điệp liền quỳ gối xuống.
“Anh Diệp, chỉ cần anh có thể giúp Tiểu Điệp giết chết tên súc sinh này, cả đời sau tôi sẽ nguyện làm trâu làm ngựa cho anh!”
“Cô biết tôi sẽ tới?”, Diệp Phàm hỏi lại.
“Không biết, nhưng anh đã giết tất cả người của bang cá mập đen, nên tôi đoán, anh sẽ tới!”, trong lúc nói, Tần Tiểu Điệp nhìn Diệp Phàm chằm chằm.
“Ha ha ha...”
“Được lắm...”
Phan Khôn đứng bên cạnh đột nhiên cười ha hả, trong tiếng cười chất chứa sự tức giận: “Lâm Tiểu Điệp, à không, Tần Tiểu Điệp, Phan Khôn tôi cả đời thận trọng, thật không ngờ nội gián bên cạnh tôi lại chính là cô!”
“Nhưng cô cho rằng dựa vào một mình thằng đấy có thể giết được tôi sao?”
“Có thể giết sạch bang cá mập đen thì sao chứ?”
Ông ta vừa dứt lời, tóc gáy Diệp Phàm chợt dựng đứng, cảm nhận được mối đe doạ của cái chết!
Theo bản năng, anh lăn người và nhảy sang một bên.
“Pằng!”
Cùng lúc đó, một viên đạn từ ngoài cửa sổ bắn vào, khiến tấm cửa kính vỡ tan.
Những mảnh thủy tinh bắn tung tóe trên sàn!
“Có bắn tỉa!”
Diệp Phàm hô lớn một tiếng, cùng lúc đó, hai phát súng liên tiếp vang lên, khiến anh phải liên tục tìm chỗ ẩn nấp, cuối cùng trốn ra phía sau chiếc ghế sô pha.
Quay đầu nhìn vệt cháy sém trên vai áo phải, trán anh toát mồ hôi lạnh, tinh thần vô cùng căng thẳng.
Chỉ thiếu một chút thôi viên đạn đã găm vào đầu anh rồi.
Dù võ công có cao cường ra sao cũng không đấu lại được với súng đạn!
Diệp Phàm trốn sau một chiếc ghế sô pha, Diêm Thiết Sơn trốn ở một góc tường, chỉ duy có Tần Tiểu Điệp vừa rồi quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn nên không kịp trốn đi.
Cô ta lúc này, mặt mày xám xịt!
Tần Tiểu Điệp biết bản thân coi như xong, nhưng cô ta không sợ chết, cô ta chỉ sợ không thể giết Phan Khôn báo thù cho bố mình mà thôi!
“Ha ha ha...”