Mục lục
Phá quân mệnh - Chàng rể bất phàm – Diệp Phàm (tác giả: Từ Phàm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Không hề có dấu hiệu nào báo trước hay có ai đẩy, Hy Hy đứng bên cạnh nói lớn tiếng, bông hoa trên lưng của Hạ Sương Nhi đang chuyển động ngày càng nhanh hơn.  

 

Diệp Phàm lập tức đưa cô ta vào trong phòng, bảo với chị Hạ mau cởi áo khoác của Hạ Sương Nhi, lại thi triển “Hàng Ma Trấn Hồn Châm”, mãi cho đến khi hoàn thành quá trình châm cứu, sắc mặt của Hạ Sương Nhi mới tốt lên.  

 

Hy Hy cũng hét lên, bông hoa không còn động đậy nữa, thậm chí còn mờ đi một chút, không còn sáng lên nữa, sau khi trải qua đợt chữa trị, Diệp Phàm để cho Hạ Sương Nhi nằm nghỉ ngơi, còn mình thì nghĩ cách chữa khỏi hoàn toàn cho cô ta!  

 

Trải qua lần chữa trị này, anh mới phát hiện ra dường như mình đang đánh giá quá thấp ca bệnh này, phương pháp trước kia của anh chỉ có thể chữa trị những triệu chứng tạm thời chứ không thể nào chữa tận gốc, Hạ Sương Nhi có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào!  

 

Anh sử dụng linh nhũ làm chất xúc tác, thời cổ đại thứ này còn được gọi là thạch dược, giá trị của nó không hề thấp hơn Tử Uẩn Lũng Hoàng Đế, thậm chí còn cao hơn.  

 

Dùng linh nhũ chắc chắn có thể trị khỏi hoàn toàn hoa bỉ ngạn trong cơ thể của Hạ Sương Nhi, để cô ta không còn cảm thấy đau đớn nữa.  

 

Bên ngoài căn phòng, Diệp Phàm ôm Hy Hy trong lòng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc hỏi cô bé: “Hy Hy, tại sao em lại có thể nhìn thấy? Em có thể nói cho anh không?”  

 

Hy Hy nghĩ đi nghĩ lại, nhăn mặt nói: “Em cũng không biết nữa…”  

 

Diệp Phàm lại nhìn sang Âu Dương Ngọc Quân, cậu ta cũng cười khổ nói: “Hy Hy rất đặc biệt, khi con bé ra đời, hồ sen ngay trước sân nhà qua một đêm lập tức nở rộ, hương thơm tràn ngập khắp nhà”.   

 

“Hơn nữa lúc con bé sinh ra, không hề cất tiếng khóc, chưa được một tháng đã biết nói, mà không phải là nói bập bẹ đâu, là nói một cách rõ ràng ấy, chưa được một trăm ngày mà con bé đã biết đứng dậy rồi chạy đi rồi, những người làm trong nhà còn không đuổi kịp con bé”.  

 

Lời nói của Âu Dương Ngọc Quân khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc sửng sốt, nhìn Hy Hy với ánh mắt không thể tin nổi, nghe chuyện này giống như một câu chuyện hoang đường.  

 

Đây rõ ràng không còn là một thần đồng nữa, mà là…  

 

Diệp Phàm đã sống trên đời bao nhiêu năm nay, anh cứ nghĩ rằng mình biết được rất nhiều chuyện ly kì cổ quái, rất nhiều chuyện mà đến khoa học cũng không thể nào giải thích được, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy một câu chuyện như này.  

 

“Đi thôi, để anh dẫn hai đứa đến xem phòng mà hai người sẽ ở…”  

 

Cố nén sự hoảng hốt trong lòng, Diệp Phàm đưa bọn họ sang tòa nhà phía bên trái, chị Hạ tiếp tục dọn dẹp tòa nhà chính giữa.  

 

Khi bọn họ bước vào căn nhà phía bên trái, cổng của khu biệt thự số một lại lần nữa mở ra, có vài chiếc xe ô tô đi vào.  

 

Lưu Tú Cầm, Hàn Tại Dần xuống xe, tất cả mọi người theo sau đều là người nhà của Lưu Tú Cầm.  

 

“Mọi người cứ đi nhìn ngắm thỏa thích, đến đây rồi thì cứ coi đây như là nhà của mình, không cần phải khách sáo đâu!”  

 

Sắc mặt của Lưu Tú Cầm ửng hồng, giới thiệu với mọi người về cách bày trí của khu biệt thự số một.  

 

“Dì ba, chúng ta đi thăm quan một vòng đi, biệt thự nhà dì

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK