"Mày! Thằng khốn, mày dám đánh tao!", Diệp Tử Long không thể giữ bình tĩnh được nữa, hắn ta gào lên giận dữ, Hà Thế Nghiêu vội vàng giữ chặt hắn ta lại, không cho hắn ta xông lên.
Là em họ của Diệp Tử Long, Hà Thế Nghiêu thừa biết tài đánh đấm của hắn ta đến đâu.
"Ngông cuồng, hách dịch, không coi ai ra gì! Nếu người nhà họ Diệp mà nhìn thấy thì tao nghĩ là tương lai sẽ có một đợt "tẩy rửa" lớn đấy!", Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Lời nói lạnh lùng tàn nhẫn của Diệp Phàm vang lên bên tai Diệp Tử Long, sau khi ngây ra thì hắn bật cười lớn.
Giống như vừa nghe thấy một trò đùa rất hài hước.
“Diệp Phàm, có phải mày cảm thấy giỏi đánh nhau thì có thể trở thành gia chủ nhà họ Diệp, nắm mọi quyền hành?”, Diệp Tử Long châm chọc nói.
“Tao nói cho mày biết, mày chỉ là một đứa con bị gia tộc bỏ rơi, không có tư cách tranh giành quyền lực của nhà họ Diệp, cho dù mày có không bị bỏ rơi thì đã sao? Sự đời luôn thay đổi, năm nay đến phiên nhà tao, cũng nên thay đổi chút chứ nhỉ?”
Diệp Tử Long lạnh lùng mắng: “Tao đã từng thấy rất nhiều người mạnh hơn mày, chỉ là sức mạnh nhất thời mà thôi, sẽ đến lúc mày thất bại, cứ chờ đấy mà xem”.
Để lại một câu đe dọa, Diệp Tử Long đưa theo Diệp Hải, ba người nhanh chóng rời đi.
Dù gì ở lại cũng chỉ tự chuốc nhục vào thân, trong xe, sắc mặt Diệp Tử Long trầm xuống, lộ ra vẻ độc ác.
Vừa định mở miệng mắng Diệp Hải thì phát hiện vai phải áo sơ mi của Diệp Hải dần trở nên đỏ ửng.
“Diệp Hải, chuyện gì đây?”, Diệp Tử Long cau mày hỏi, Diệp Hải dù gì cũng là người bảo vệ hắn ta, nếu ông ta bị thương thì cũng không phải là chuyện tốt.
Diệp Hải cười khổ nói: “Xương bả vai bị vỡ, có khả năng một mảnh xương xuyên thấu ra ngoài rồi”.
“Để tôi xem...”
Diệp Tử Long vừa nói vừa xé áo trên vai phải của Diệp Hải ra, ông ta đau đớn hét lên một tiếng.
“Đồ khốn, con mẹ nó lại ra tay tàn nhẫn như vậy!”, Diệp Tử Long tức giận gầm lên, ít nhất sáu bảy cái xương trên vai phải của Diệp Hải đã đâm thủng da thịt, trông vô cùng gớm ghiếc.
“Đến bệnh viện ngay lập tức!”
Diệp Tử Long dặn dò tài xế, sau đó ánh mắt hắn ta trở nên hung tợn, nói với Diệp Hải: “Thù này nhất định phải báo, tôi sẽ bảo ông nội phái ông già què kia đến, tôi không tin Diệp Phàm lại có thể nghịch thiên”.
Diệp Hải sửng sốt, có chút khó khăn nói: “Có lẽ không cần dùng đến người của ông cụ đâu, như vậy có hơi khoa trương!”
Mặc dù Diệp Phàm đánh bại ông ta trong phòng một phút, nhưng ông ta vẫn cho rằng để ông cụ phái ông già què đi đối phó với Diệp Phàm thì có chút không cần thiết.
Giống như kiểu dùng súng phòng không để đánh muỗi vậy.