Mục lục
Phá quân mệnh - Chàng rể bất phàm – Diệp Phàm (tác giả: Từ Phàm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được, các đồng chí hãy yên tâm, trường học chúng tôi nhất định sẽ hợp tác điều tra”.  

 

Trường có cơ sở dữ liệu thông tin sinh viên, sau khi họ gửi yêu cầu lên cấp trên, phó hiệu trưởng phụ trách công tác quản lý cũng đến.  

 

So sánh với cơ sở dữ liệu, rất nhanh đã tìm được thông tin của mấy người họ.  

 

“Đội trưởng Trần, cô dẫn theo mấy người, cùng tôi đi tìm ba tên nhóc này đến đây”.  

 

Để Hàn Tuyết và Linh Hồ Uyển Nhi ở lại đợi, Long Linh cùng Trần Hoa đi theo nhóm người của đội bảo vệ.  

 

Trong ký túc sinh viên, ba người Hà Siêu đang nằm trên giường, hôm nay bị tẩn cho trận, đến giờ vẫn đau nhức cả người.  

 

“Anh Siêu, chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao?”, một tên nói.  

 

“Mẹ chứ, không bỏ qua thì làm gì được, anh rể của con đĩ kia có khi là người hỗn đạo, vệ sĩ của bố tao cũng không dám như thế…”, Hà Siêu mở mồm chửi, vẻ mặt đầy sự không cam lòng.  

 

“Bịch!”  

 

Vừa nói xong thì cửa phòng bị đá tung ra, tiếng động lớn đến mức dọa cho ba người sợ hết hồn.  

 

“Mẹ nó chứ ai đá cửa thế, muốn chết à…”  

 

Hà Siêu không quay đầu mà bực tức chửi rủa, hai người Long Linh và Trần Hoa đi đến trước mặt, Long Linh thuận tay vớ được quyển sách trên bàn học, đập mạnh vào đầu Hà Siêu.  

 

“Mẹ kiếp, đứa nào đánh ông…”  

 

Hà Siêu chửi đổng lên, buổi trưa thì bị hai người đàn ông mặc âu phục đánh cho một trận, đau đến không ăn được cơm trưa.  

 

Bây giờ lại có người dám gõ đầu anh ta, thế nhưng không đợi anh ta quay người thì lại đầu lại bị đập mạnh một cái.  

 

Vừa quay lại nhìn, Hà Siêu liền ngẩn người.  

 

Sau lưng sao có nhiều người thế, đập đầu anh ta là một cô gái xinh đẹp, còn có một cô gái mặc cảnh phục, đằng sau là người của đội bảo vệ.  

 

“Làm phiền các anh đưa ba người họ đi…”  

 

Long Linh nói xong bèn tránh đường, ba người Hà Siêu lập tức hoảng hồn.  

 

“Mấy người dựa vào đâu mà bắt tôi, tôi đâu có phạm pháp…”  

 

“Đúng vậy, các người là đang bắt cóc, bắt cóc…”  

 

Ba tên nhóc này nhìn là biết hạng lưu manh, cho dù có Trần Hoa mặc quần áo cảnh sát ở đây cũng vẫn la lối om sòm.  

 

Bọn họ vùng vẫy vật lộn, nhất thời khó mà khống chế, dù sao người của đội bảo vệ cũng không được đánh người.  

 

Trần Hoa bước lên giơ thẻ cảnh sát của mình ra: “Tôi là đội trưởng Đội số 4 của cục cảnh sát thành phố Cảng, đây là thẻ ngành của tôi, bây giờ tôi đang nghi ngờ các cậu có liên quan đến một vụ án bắt cóc, mau theo chúng tôi đi một chuyến”.  

 

“Oan quá, chúng tôi không biết bắt cóc cái gì cả…”, ba tên này liền gào toáng lên.  

 

“Hừ, bây giờ Hàn Tử Di mất tích, các cậu là người cuối cùng gặp cô ấy, đi theo tôi hỗ trợ điều tra”.  

 

Trần Hoa hừ lạnh một tiếng, phẩy tay, mấy người đội bảo vệ nhanh chóng đi đến áp giải ba người họ ra ngoài.  

 

Lúc này ba người không giãy giụa nữa, mặt người nào người nấy đều vô cùng kinh ngạc.  

 

Trong phòng bảo vệ, nhóm Hà Siêu nhìn hình ảnh trong camera giám sát, Long Linh chỉ vào người đàn ông mặc âu phục.  

 

“Sao hai người này lại đánh các cậu, nói thật!”  

 

“Là Hàn Tử Di bảo đánh, cô ta ra lệnh”, Hà Siêu liền nói.  

 

Mấy người nhíu mày: “Tại sao Hàn Tử Di phải ra lệnh?”  

 

“Tôi…”  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK