Mục lục
Phá quân mệnh - Chàng rể bất phàm – Diệp Phàm (tác giả: Từ Phàm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hàn Tại Dần gật đầu, biết họ sẽ không nói, dù sao thì nói với ông ta cũng không có ích gì.  

 

“Đúng rồi, tí nữa hai đứa kiềm chế một chút, dù sao thì cậu ta cũng vừa mới ra tù, khi nói chuyện đừng nên quá...”  

 

Hàn Tại Dần nhắc nhở: “Giữ cho họ chút mặt mũi!”  

 

Hàn Tuyết biết tính khí của Diệp Phàm, bây giờ không còn nói chuyện không ra gì như hơn nửa năm trước nữa, mà anh đã trở nên ngoan ngoãn hơn rồi.  

 

“Còn phải xem hắn ta thể hiện như thế nào!”, Diệp Phàm cười nói.  

 

Hàn Tại Dần liền nín họng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.  

 

Trong sảnh tiệc lúc này có rất nhiều người, Hàn Bách Hào ăn mặc cực kỳ khí chất, bộ vest Armani, đầu tóc chải chuốt bóng loáng giống như chó liếm.  

 

Trên đường tới sảnh tiệc, hai người Diệp Phàm và Hàn Tuyết biết được từ Hàn Tại Dần rằng, nguyên nhân Hàn Bách Hào được ra tù, là do bên kia đã tìm được người chủ động tự thú, nhận tội giết bà cụ Hàn.  

 

Hai người cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ còn có người chết thay, vốn dĩ họ nghĩ rằng là chiêu Ly miêu đổi thái tử, Hàn Bách Hào đã bí mật được thay đổi.  

 

Không ngờ, lại là chiêu này. Nhưng họ cũng tò mò người Hàn Húc Đông tìm được là ai?  

 

Đây cũng là chuyện lớn, không biết liệu có phải nhắm vào họ hay không, nhưng như thế nào thì cũng luôn phải đề phòng.  

 

“Ôi trời, Tiểu Tuyết đến đấy à...”  

 

Vừa vào sảnh tiệc, Hàn Húc Đông đã nhìn thấy Hàn Tại Dần và Hàn Tuyết đằng sau ông ta, liền vội vàng tiếp đón, dù thế nào đi nữa thì cũng phải nể mặt nhau.  

 

“Tiểu Tuyết, lâu lắm rồi bác cả không nhìn thấy cháu...”, Hàn Húc Đông bước tới, niềm nở chào hỏi.  

 

Hàn Tuyết cười nhạt: “Vâng ạ, đúng là lâu rồi không gặp bác!”  

 

“Bách Hào ở trong đó, chút nữa bác sẽ bảo nó xin lỗi cháu!”, sau đó Hàn Húc Đông nói.  

 

“Có cần thiết không ạ?”  

 

“Tất nhiên là có rồi!”  

 

Vẻ mặt của Hàn Húc Đông đột nhiên thay đổi: “Sai là sai, Bách Hào đã nhận ra sai lầm của mình rồi, thì thằng bé cũng phải xin lỗi cháu, để được cháu tha thứ!”  

 

“Đúng thế, làm sai thì nên xin lỗi!”. Bác hai Hàn Minh Chung, bố của Hàn Tử Hiên cũng đi tới nói.  

 

Lúc này, Hàn Bách Hào nhìn về phía này, khuôn mặt nở nụ cười, đi về phía họ.  

 

“Bách Hào, con lại đây đi, hãy xin lỗi Tiểu Tuyết vì những sai lầm của con!”, Hàn Húc Đông lập tức nghiêm túc nói.  

 

“Tiểu Tuyết, trước đây do tôi không đúng, lòng dạ nhỏ nhen, đã gây ra nhiều tổn hại cho cô, tôi xin gửi lời xin lỗi chân thành nhất đến cô!”  

 

Hàn Bách Hào không hề phản kháng, sau khi xin lỗi, còn khẽ cúi đầu với Hàn Tuyết.  

 

Khuôn mặt của Hàn Tuyết không có biểu cảm gì, cô không nói gì, Hàn Bách Hào cũng không đứng thẳng người, cứ khom người xuống như vậy.  

 

Không khí liền trở nên kỳ lạ trong chốc lát, Hàn Minh Chung liền cười ha hả: “Bách Hào đã quyết tâm thừa nhận sai lầm của mình, rất tốt, hai đứa là anh em họ thì nên từ bỏ thành kiến, đoàn kết như một gia đình!”  

 

“Đúng thế, đoàn kết như một gia đình, đoàn kết như một gia đình!”, Hàn Húc Đông cũng hùa theo.  

 

Hàn Tuyết vẫn không nói gì, ánh mắt tràn đầy vẻ mỉa mai.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK