Mục lục
Phá quân mệnh - Chàng rể bất phàm – Diệp Phàm (tác giả: Từ Phàm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Âu Dương Lăng Vân, mấy người là đám súc sinh đổi trắng thay đen, không có tư cách phán xét tao…”, Âu Dương Ngọc Quân tức giận gầm lên, các chiêu thức ra tay cũng rất hung ác.  

 

“Hừ, để mày chạy thoát lâu như vậy đã là may mắn của mày rồi. Giao Âu Dương Hy Hy ra đây, tao sẽ tha cho mày một mạng!”  

 

“Tha con mẹ mày, muốn tìm Hy Hy, cả đời này mấy người cứ mơ đi!”, Âu Dương Ngọc Quân điên tiết cả người, cậu ta ra tay tới cùng như muốn hai bên cùng chết.  

 

Vẻ mặt Âu Dương Lăng Vân lạnh lẽo, không ngờ được mấy tháng không gặp mà hắn ta đã tiến bộ đến như vậy.  

 

Lúc đầu, Âu Dương Ngọc Quân cũng không đánh nổi qua trăm chiêu của hắn ta.  

 

Bây giờ Âu Dương Ngọc Quân điên cuồng xuất chiêu khiến hắn ta rất áp lực. Dù sao hắn ta vẫn có phần lo lắng, lát sau còn phải giành lấy Phật cổ bằng vàng, không thể chỉ vì Âu Dương Ngọc Quân mà bị thương được.  

 

“Sư huynh Lương Hồng, giúp tôi bắt lấy tên tội phạm này, gia tộc Âu Dương tôi nhất định sẽ hậu tạ!”  

 

“Ha ha, sư đệ khách sáo rồi…”. Người đàn ông đứng quan sát trận đấu cười lớn, lập tức nhấc chân xông về phía Âu Dương Ngọc Quân.  

 

Hai đánh một, chắc chắn Âu Dương Ngọc Quân không phải đối thủ của họ, Zado hét lên một tiếng cũng xoay người xông lên, nhưng lại có bóng người còn nhanh hơn, đưa tay ngăn lại quyền của Lương Hồng.  

 

Ầm!  

 

Quyền chưởng hai người đánh vào nhau phát ra âm thanh lớn, cùng lúc lùi lại ra sau.  

 

Mọi người đều nhìn qua hướng người vừa rồi đột nhiên xuất hiện, mày kiếm mắt sáng, sau lưng còn có một thanh đao lớn, cả người đầy khí phách.  

 

Âu Dương Ngọc Quân lập tức sửng sốt.  

 

“Bịch!”  

 

Trong lúc cậu ta sửng sốt, đối phương đã nhân cơ hội ra một cú đá và dùng roi khiến anh bay lên không.  

 

Nhưng Âu Dương Ngọc Quân cũng không thèm để ý, thậm chí còn bật cười lớn.  

 

“Đại ca, anh đến rồi, ha ha ha…”  

 

Âu Dương Ngọc Quân cười lớn, cười đến rơi cả nước mắt, cái gì cũng có thể nghĩ ra được chỉ là không nghĩ được Diệp Hạo sẽ xuất hiện ở đây.

Tiếng cười của Âu Dương Ngọc Quân vang dội ở đây, ba người Âu Dương Lăng Vân đều dừng lại, ánh mắt đồng thời nhìn về phía Diệp Hạo.   

 

Đại ca?  

 

Âu Dương Ngọc Quân thực sự gọi anh ấy là đại ca, vẻ mặt của bọn họ dần dần trầm xuống.  

 

Những thứ khác không nói, Diệp Hạo chỉ dùng một chưởng có thể bức lui Lương Hồng thì thật sự không phải là người đơn giản.             

 

"Đại ca..."   

 

"Diệp Phàm..."  

 

Âu Dương Ngọc Quân và Long Linh vội vàng chạy tới chỗ Diệp Hạo, vẻ mặt vô cùng kích động.   

 

“Xin chào, chúng ta lại gặp mặt rồi”, Diệp Hạo cười nói, thể hiện vô cùng thân thiết.   

 

"Đại ca, không ngờ chúng tôi lại gặp được anh ở chỗ này, ông trời đối đãi chúng tôi không tệ, hahaha...", Âu Dương Ngọc Quân kích động trực tiếp ôm chầm lấy Diệp Hạo.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK