Mục lục
Phá quân mệnh - Chàng rể bất phàm – Diệp Phàm (tác giả: Từ Phàm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Diệp Hạo có chút xấu hổ, dù sao hiện tại trí nhớ của anh vẫn chưa khôi phục, Âu Dương Ngọc Quân với anh cũng chỉ là một người xa lạ, tuy nhiên anh vẫn không có đẩy Âu Dương Ngọc Quân ra.   

 

Tấm chân tình đó không phải là giả, Long Linh cũng rất kích động, nhưng khi nhìn thấy Linh Hồ Uyển Nhi ở bên cạnh, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ tức giận.   

 

Cô ta cảm thấy bất bình thay cho Hàn Tuyết, sau khi Diệp Hạo mất tích, Hàn Tuyết thường rửa mặt bằng nước mắt, nửa đêm còn quỳ xuống trước tượng Phật để cầu nguyện cho Diệp Hạo.  

 

Diệp Hạo ngược lại dẫn hai cô gái vừa đi mua nhà còn đi karaoke.  

 

Cuối cùng, còn là trực tiếp biến mất...   

 

Long Linh kéo Âu Dương Ngọc Quân đi, tức giận nói: "Ôm cái gì mà ôm, đến cậu là ai, người ta còn không biết, không thấy người ta đi cùng người đẹp đến đây du lịch sao?"  

 

"Long Linh, cô đang nói gì vậy?"   

 

Âu Dương Ngọc Quân cau mày: "Mất trí nhớ lại không phải là điều mà đại ca muốn, chúng ta nhất định sẽ tìm được quả Phật Tâm để khôi phục trí nhớ cho đại ca!"   

 

“Hừ, vậy cậu đi tìm đi, tôi không muốn đi!”, Long Linh tức giận nói, giơ chân hung hăng giẫm lên chân Âu Dương Ngọc Quân một cái.   

 

Diệp Hạo có chút không nói nên lời, đều nói phụ nữ mang thù, nhưng Long Linh cũng quá ghi thù rồi.  

 

Linh Hồ Uyển Nhi lúc này cũng bước đến, địch ý của Long Linh đối với cô ta ngược lại làm cô ta thấy buồn cười, lúc đầu vì muốn sắm vai giống thật một chút mà mình còn vô duyên vô cớ bị tát một cái.  

 

“Cô rất có ác cảm với tôi sao?”, Linh Hồ Uyển Nhi cười nhạt nói.  

 

“Không dám, cô được anh Diệp Hạo bảo vệ, tôi làm sao dám có địch ý gì với cô!”, Long Linh nhấn mạnh ba chữ “anh Diệp Hạo”.  

 

“Ha ha…nói như vậy là cô đang ghen tị với tôi à?”, Linh Hồ Uyển Nhi không hề cảm thấy xấu hổ, vô cùng tự nhiên choàng tay ôm lấy Diệp Hạo.  

 

Trên mặt lộ ra một tia hạnh phúc, nhìn Long Linh nói: "Ghen tị thì cũng vô dụng, mấy tháng nữa đứa bé sẽ sinh ra đời!"  

 

Đứa bé?   

 

Khóe miệng Diệp Hạo giật giật, nhanh chóng rút cánh tay ra khỏi cánh tay cô ta.   

 

Trời đất chứng giám, anh và Linh Hồ Uyển Nhi chưa từng xảy ra chuyện gì, cùng lắm là hôn nhau một lần.  

 

Tuy nhiên, đó cũng chỉ là phản kháng của anh, cắn vào đôi môi đỏ của Linh Hồ Uyển Nhi một cái, còn bị truy sát đến cấm địa của nhà họ Linh Hồ.   

 

Hôn môi sẽ không có thai được đâu...   

 

Lời nói của Linh Hồ Uyển Nhi làm mấy người kinh ngạc, Diệp Hạo mở miệng muốn giải thích, mấy người bên kia, sắc mặt lúc này đã vô cùng âm trầm.  

 

“Bọn mày thật sự quá ngông cuồng, đây là không coi bọn tao ra gì sao?”, Lương Hồng tức giận gầm lên.   

 

“Người anh em này, tao không quan tâm mày là ai, Âu Dương Ngọc Quân là tội đồ của nhà họ Âu Dương, tao khuyên mày nên rời đi ngay, bằng không, chết!”, Âu Dương Lăng Vân rống lên.  

 

“Giải quyết việc trước đã, đợi một hồi tôi giải thích sau!”, Diệp Hạo vô cùng đau đầu, hung hăng trừng Linh Hồ Uyển Nhi một cái.  

 

Anh quay đầu nhìn ba người đối diện: "Các vị, vừa rồi các vị cũng nghe thấy Âu Dương Ngọc Quân gọi tôi một tiếng đại ca, vì vậy tôi không thể đồng ý yêu cầu của các người!"  

 

"Lăng Vân, cậu còn phí lời làm gì, trực tiếp giết nó, Thất Tinh Tông chúng ta từ trước đến nay giết người không cần lý do, không cần phí lời, giết!”   

 

Lương Hồng vô cùng bá đạo, hung hăng dậm chân trên mặt đất một cái, trực tiếp lao thẳng về phía bọn bọn họ.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK