Mục lục
Phá quân mệnh - Chàng rể bất phàm – Diệp Phàm (tác giả: Từ Phàm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Linh Hồ Tinh Phong rất kích động, ông cụ Linh Hồ đáng ra sẽ không từ chối yêu cầu của hắn ta.  

 

Truy sát Diệp Phàm là chuyện hắn ta phải làm, nếu như Diệp Phàm không chết, hắn ta thấy sớm muộn gì bản thân cũng có ngày tẩu hoả nhập ma.   

 

Ông cụ Linh Hồ nhìn hắn ta chằm chằm nói: “Được, nhớ cho kỹ nhà họ Linh Hồ không thuộc bất kỳ thế lực nào, cậu hiểu chưa?”  

 

“Tinh Phong hiểu rồi ạ!”  

 

Linh Hồ Tinh Phong trầm giọng nói, thực ra không cần ông cụ Linh Hồ phải nói, hắn ta cũng sẽ không làm chuyện phụ thuộc vào người khác.  

 

Người nhà họ Linh Hồ luôn có niềm tự hào riêng của mình.  

 

“Còn ai có ý kiến gì không?”  

 

Ông cụ Linh Hồ quét mắt nhìn một lượt, thấy không ai nói gì, liền xua tay bảo mọi người đứng dậy ra về.  

 

Chỉ còn nhị trưởng lão Linh Hồ Thừa Quân vẫn chưa rời đi, ông cụ Linh Hồ nhìn về phía ông ta nói: “Thừa Quân, chú còn có việc gì nữa sao?”  

 

“Anh, chuyện đã đủ loạn lắm rồi, nhà họ Linh Hồ lại phái người đi giết Diệp Phàm, liệu có mất kiểm soát không?”, Linh Hồ Thừa Quân trầm giọng nói.  

 

“Ha ha, chút kiếp nạn này còn không vượt qua được, thì cậu ta không phải là đệ tử của lão già Độc Cô, vì lão ma đầu đó nhìn người còn chuẩn hơn tôi”, ông cụ Linh Hồ cười nói.  

 

Nghe vậy, Linh Hồ Thừa Quân trong lòng chợt run lên: “Anh có phải đã từng gặp qua lão già Độc Cô Thiên Đao đó?”  

 

“Tôi có nói rồi à?”  

 

Ông cụ Linh Hồ hỏi ngược lại, rồi cười khà khà, đứng dậy đi ra ngoài.  

 

Ánh mắt Linh Hồ Thừa Quân chợt sáng lên, cũng không biết ông ta đang nghĩ ngợi điều gì, nhìn về chỗ ông cụ Linh Hồ rời đi, quay người đi ra.   

 

Trong căn phòng ông cụ Linh Hồ chợt nở nụ cười nham hiểm: “Hừ, đơn giản như vậy đã muốn có được Uyển Nhi, nào dễ như thế, nhà họ Linh Hồ không có tặng không áo cưới cho cậu đâu”.  

 

Tại biệt thự số một, mấy người bàn bạc xong mọi việc, bắt đầu từ ngày mai, Hàn Tuyết sẽ học võ với Linh Hồ Uyển Nhi.  

 

Trong phòng, Hàn Tuyết đang đỡ Diệp Phàm lên giường, chợt thấy anh nắm chặt lấy tay cô.  

 

“Sao lại kéo em thế?”  

 

“À ừ...thì anh muốn đi vệ sinh”, Diệp Phàm cười nói.  

 

Hàn Tuyết trợn ngược mắt nhìn anh: “Đi thì đi thôi, việc này có gì chứ?”  

 

Diệp Phàm giơ cánh tay của mình lên, lắc lắc nói: “Vẫn còn đang ngồi trên xe lăn, với cả tay anh không tháo nút được, không tiện cho lắm...”  

 

Diệp Phàm ngồi xe lăn cho nên hơi bất tiện khi đi vệ sinh.  

 

Mà cũng chỉ có cô mới có thể giúp được anh, thế nhưng giúp Diệp Phàm vào nhà vệ sinh...  

 

Gương mặt Hàn Tuyết chợt ửng hồng, Diệp Phàm thấy vậy liền cười: “Đã là vợ chồng với nhau rồi, còn ngại cái gì chứ, cũng có phải em chưa nhìn thấy đâu”.  

 

“Diệp Phàm...”  

 

Hàn Tuyết vừa giận vừa xấu hổ quát lên một tiếng, vươn tay lên véo tai anh một cái thật đau.  

 

“Không đứng đắn gì cả!”  

 

“Vậy thôi, hay là để anh bảo Uyển Nhi tới, trao đổi với cô ấy xem sao...”  

 

“Không được!”, Hàn Tuyết từ chối ngay.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK