Câu nói ấy khiến mọi người bàng hoàng, đám tang lặng ngắt như tờ!
Hàn Tuyết là cháu gái ruột của bà cụ, sao lại dám nói như thế? Sao cô lại dám!
"Hàn Tuyết, con câm miệng lại ngay! Lễ tang của bà nội vẫn chưa cử hành xong đâu!", Hàn Tại Dần giận dữ nói.
Người đã khuất là lớn nhất, Hàn Tuyết nói như thế có thể xem là hỗn xược rồi, khiến người làm bố như ông ta mất hết mặt mũi, chỉ muốn giáng cho Hàn Tuyết một cái tát.
Lưu Tú Cầm ngây ra như phỗng, Diệp Phàm làm Hàn Tuyết mê đắm đến mức nào rồi đây?
Khiến Hàn Tuyết liều lĩnh lên tiếng thay cho anh như thế!
"Bố, mọi người thừa biết bà nội đối xử với Diệp Phàm thế nào rồi đó! Cái chết của bà chẳng liên quan gì đến Diệp Phàm, ai cũng biết điều đó! Hàn Bách Hào cố tình lấy chuyện này ra ép bức Diệp Phàm, không biết có phải bởi vì có tật giật mình hay không!", Hàn Tuyết nói một cách bình tĩnh, đôi mắt nhìn đăm đăm vào Hàn Bách Hào.
Trái tim Hàn Bách Hào khẽ run lên, Hàn Tuyết nói thế là có ý gì?
Thế nhưng gã ta cũng chẳng sợ, cây gậy đã bị cô nàng Chuột Bạch lấy trộm rồi, chứng cứ duy nhất không còn nữa.
Chỉ có một mình Hàn Tử Hiên biết chuyện gã ta giết hại bà cụ, ngay cả Hàn Húc Đông cũng không biết.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Hàn Bách Hào, bà cụ chết thì ai sẽ là người được lợi lớn nhất.
Rõ ràng là Hàn Bách Hào, sau đó là Hàn Tử Hiên, còn Hàn Tuyết sẽ là người bị tổn thất nặng nề nhất.
"Hàn Tuyết, cô nói thế là có ý gì?"
"Cô đang ám chỉ tôi thuê người giết hại bà nội sao?", Hàn Bách Hào gào lên.
"Tôi có nói thế à? Anh sửng cồ lên như thế làm gì?", Hàn Tuyết hỏi ngược lại.
Hai ngày qua, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Đang yên đang lành, sao tự nhiên bà cụ lại bị giết?
Hơn nữa, trong nhà họ Hàn có rất nhiều kẻ bất tài, không chịu đi làm mà chỉ ở nhà họ Hàn dỗ dành bà cụ vui vẻ. Bà cụ vui là bọn họ sẽ có tiền, thư thái hơn đi làm nhiều.
Thế nhưng lúc bà cụ bị giết, tất cả mọi người lại không có mặt, thực sự là quá trùng hợp.
Vì thế, cô còn đọc một vài cuốn sách hướng dẫn suy luận phá án, chắc chắn là cái chết của bà cụ không hề đơn giản.
Có thể lời nói của Diệp Phàm là thật, hung thủ đúng là người nhà họ Hàn.
"Hàn Tuyết, cô đừng có đánh trống lảng, tôi chỉ hỏi cô một câu, Diệp Phàm có định sám hối hay không? Hay là cô quỳ xuống sám hối thay hắn?", Hàn Bách Hào phẫn nộ quát.
Hàn Tuyết chẳng hề dao động, chỉ cười lạnh nhìn Hàn Bách Hào.