Mục lục
Phá quân mệnh - Chàng rể bất phàm – Diệp Phàm (tác giả: Từ Phàm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tuy ông chủ cá đã chết rồi nhưng một khi tin tức họ có được nhận một khoản tiền lớn bị lộ ra thì không dám chắc sẽ không có một ông chủ cá thứ hai.  

 

Bị người khác nhắm vào thì càng rắc rối hơn!  

 

Lúc này, một nhóm người tiến vào, Miêu Tiểu Liên nghe thấy tiếng động bèn ra ngoài thì thấy mấy người Hàn Tuyết, cô ta nhất thời cũng sững người.  

 

“Cô Miêu, chúng tôi không mời mà đã tự đến, mong cô thứ lỗi cho!”, Hàn Tuyết mở lời trước, tỏ ra khách sáo.  

 

“Không sao cả!”  

 

Miêu Tiểu Liên cười rồi nói: “Mọi người đến tìm anh Diệp đúng không?”  

 

Hàn Tuyết vội gật đầu: “Đúng vậy, đây là bố mẹ của Diệp Phàm, bọn họ muốn đến gặp Diệp Phàm!”  

 

Miêu Tiểu Liên lắc đầu nói: “Thật xin lỗi, mọi người đến muộn rồi, anh Diệp đã đi mất rồi!”  

 

Vẻ mặt mọi người đều thay đổi, Chu Tình vội vàng hỏi lại: “Cô bé à, vậy cháu có biết Diệp Phàm đi đâu không?”  

 

Miêu Tiểu Liên lại lắc đầu nói: “Cháu không biết, anh Diệp đi cùng với Linh Hồ Uyển Nhi rồi”.  

 

“Đi cùng với con hồ ly tinh đó sao?”, Long Linh kinh ngạc hỏi.  

 

“Đúng vậy, đi cùng với hồ ly tinh đó, mới sáng sớm đã đi rồi mà đi đâu thì cũng không hề nói!”  

 

Long Linh nói Linh Hồ Uyển Nhi là hồ ly tinh đã khiến Miêu Tiểu Liên có cảm tình với cô ta.  

 

Hàn Tuyết ở bên cạnh nghe thấy Diệp Phàm đi cùng với Linh Hồ Uyển Nhi thì đột nhiên cảm thấy như hồn bay phách lạc, chuyện cô lo sợ đã xảy ra rồi.  

 

Linh Hồ Uyển Nhi xinh đẹp như vậy, tâm cơ thâm sâu, Diệp Phàm mất trí nhớ càng dễ đi theo cô ta.  

 

“Vậy cháu có biết nhà Linh Hồ Uyển Nhi ở đâu không?”, Chu Tình hỏi.  

 

“Cháu không biết”.  

 

“Ôi, vậy thì phải làm sao đây…”, Chu Tình lo lắng nhíu mày.  

 

“Cô à, không tìm được nhà Linh Hồ Uyển Nhi đâu ạ, nhà bọn họ ở ẩn sâu trong núi lớn Thần Nông Giá, chúng ta không tìm được đâu”.  

 

Âu Dương Ngọc Quân lạnh nhạt, lắc đầu nói, không ngờ Linh Hồ Uyển Nhi ra tay nhanh như vậy.  

 

Chu Tình nghe thấy vậy quay sang nhìn Diệp Phù Sinh, bà ta biết Diệp Phù Sinh quanh năm tung tích xuất quỷ nhập thần, chắc chắn có khả năng tìm ra được.  

 

Nhưng không đợi Diệp Phù Sinh mở miệng, bà ta đã tự mình lắc đầu, Diệp Phù Sinh chắc chắn sẽ không đi tìm.  

 

Diệp Phù Sinh cười bất đắc dĩ, Chu Tình đoán không sai, đúng là ông ta sẽ không đi tìm.  

 

Nếu như ông đi tìm, ước chừng cả nhà Linh Hồ sẽ dốc toàn lực để nghênh đón nhưng không phải đến hoan nghênh ông ta.  

 

Mà là để giết ông ta!  

 

Không hỏi được gì thêm, mọi người cám ơn rồi rời khỏi.  

 

Miêu Tiểu Liên nhìn dáng vẻ như người mất hồn của Hàn Tuyết thì thở phào một hơi nhẹ nhõm, may mà cô ta không nói ra chuyện Diệp Phàm muốn đến nhà Linh Hồ Uyển Nhi ở rể.  

 

Nếu không có khi Hàn Tuyết ngất xỉu tại đây mất!  

 

Trên xe, Hàn Tuyết càng thêm kiên định với ý định tìm cho ra quả Phật Tâm, cô nhất định phải tìm ra giúp Diệp Phàm lấy lại trí nhớ.  

 

Ở bên khác, Diệp Hạo và Linh Hồ Uyển Nhi đang xuyên qua rừng sâu, đã bốn tiếng đồng hồ mà mới chỉ đi được nửa đường.  

 

Hai người nhóm lửa lên, nướng một con thỏ hoang, mùi thơm ngào ngạt khiến người khác chảy cả nước bọt.  

 

“Tôi nói này, nhà cô ở nơi vắng vẻ như thế, làm sao để tiếp cận với xã hội bên ngoài được ,vậy?”  

 

“Nhà cô có điện không vậy?”, Diệp Hạo đúng là hết chỗ nói, anh vốn nghĩ xa lắm cũng ở dưới chân núi thôi. Anh cũng biết một số gia tộc luyện võ cũng thích ở ẩn trong rừng núi, càng xa thành phố xô bồ càng thanh tịnh.  


Nhưng mà cũng không cần phải ở nơi hoang vu đến như vậy, với sức lực bọn họ như vậy ước chừng hai người đã đi đủ ba ngọn núi rồi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK