Hàn Tuyết đứng bất động ở đó, đau xót nhìn Lưu Tú Cầm đang nổi giận.
Nghe Lưu Tú Cầm nói vậy, Hàn Tại Dần cắn răng giơ tay lên tát Hàn Tuyết.
“Dừng tay lại cho tôi!”, Diệp Phàm đi đến phẫn nộ quát.
“Bốp…”
Nhưng lại chậm một bước, cái tát vẫn tát lên mặt Hàn Tuyết.
“Mẹ nó, tôi bảo ông dừng tay…”
Diệp Phàm tức giận đá vào bụng Hàn Tại Dần, cả người ông ta văng ra xa.
“Phụt…”
Hàn Tại Dần phun ra một búng máu, mặc dù Diệp Phàm không dùng sức nhưng cũng Hàn Tại Dần vẫn không chịu được.
Hôm nay, Hàn Tuyết đã bị gạch tên ra khỏi gia phả nhà họ Hàn vì anh, cô đã chịu rất nhiều áp lực.
Lại bị đuổi giết trên đường cao tốc, anh đau lòng người phụ nữ này, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai ức hiếp Hàn Tuyết dù người đó có là bố mẹ cô.
Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến mọi người đều khiếp sợ ngoại trừ Diệp Phàm.
“A… ông Hàn…”, Lưu Tú Cầm hét toáng lên, vội vã chạy đến chỗ Hàn Tại Dần.
Lúc này, Hàn Tại Dần cực kỳ đau đớn, khóe miệng rỉ ra chút máu, sắc mặt trắng bệch.
“Tiểu Tuyết, em có sao không?”, Diệp Phàm nhìn Hàn Tuyết hỏi.
Trên gò má xinh đẹp của cô in dấu tay rõ ràng, Diệp Phàm nhìn mà tức giận muốn bùng nổ.
“Em không sao, là bố em, sao anh lại đánh ông ấy…”, Hàn Tuyết lắc đầu nói, cô không oán trách mà chỉ cảm thấy đau xót.
“Tiểu Tuyết, anh không kiểm soát được…”, Diệp Phàm cười khổ nói với Hàn Tuyết nhưng không hề có ý tứ là mình hối hận.
Hàn Tuyết trợn mắt nhìn anh: “Dù sao cũng là bố, anh đánh ông ấy nặng quá, lần sau nhẹ tay một chút”.
Diệp Phàm sửng sốt, sau đó khẽ cười, điều này chứng tỏ Hàn Tại Dần đáng đánh.
Nói xong, Hàn Tuyết cũng đi đến nhưng lại bị Lưu Tú Cầm đẩy ra.
Bà ta nhìn họ hét toáng lên: “Hàn Tuyết, con nhỏ bất hiếu này, mày bắt tay với cái tên vong ơn phụ nghĩa này đánh bố mày, tao nhịn chúng mày lâu rồi, tao liều mạng với chúng mày!”
Quát mắng xong, Lưu Tú Cầm cực kỳ kích động chạy vào phòng bếp lấy con dao rồi lao về phía Diệp Phàm.
Hai chị em hét lên thất thanh, ngay cả Hàn Tại Dần cũng vội vã kêu lên.
Nếu thật sự trúng một dao này thì mất mạng ngay.
“Hừ, bà điên!”
Diệp Phàm hừ một tiếng, sau đó ra tay, trong vòng ba giây, con dao đã nằm trong tay Diệp Phàm.
“Đủ rồi, Lưu Tú Cầm, bà dừng lại cho tôi!”, sau khi giật lấy con dao, Diệp Phàm quát lên với Lưu Tú Cầm.
Tiếng hét này làm Lưu Tú Cầm giật mình, vừa rồi bị cơn giận xông lên não.
Lúc này thấy Diệp Phàm đang cầm dao lắc lư trước mặt, bà ta run rẩy suýt ngã.