“Diệp… Diệp…”, Linh Hồ Uyển Nhi do dự trong chốc lát rồi cười nói.
Một tia khách sáo giữa những người xa lạ hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, nhưng sự cay đắng nơi đáy mắt chỉ có bản thân cô ta biết.
“Bốp…”
Đúng lúc này tay của Âu Dương Ngọc Quân bị Long Linh vỗ một cái, Âu Dương Ngọc Quân liền quay đầu nhìn lại cô.
Vô duyên vô cớ lại đập cậu ta làm gì, Long Linh trợn to hai mắt, kéo tay áo cậu ta bước ra ngoài, mặc kệ cậu ta có đồng ý hay không.
“Long Linh, sao lại kéo tôi?”, sau khi đi được một đoạn, Âu Dương Ngọc Quân khó hiểu hỏi.
“Cậu đúng là đồ ngốc, không thấy bọn họ còn có chuyện còn thương lượng sao?”, Long Linh trợn trắng mắt đáp.
“Có gì thì cứ nói, đánh tôi làm cái gì?”, Âu Dương Ngọc Quân càu nhàu.
Long Linh bất lực, coi như bị cậu ta đánh bại rồi: “Anh không nhìn ra quan hệ giữa hai người họ không bình thường sao?”
“Linh Hồ Uyển Nhi đã nói rằng cô ta đã mang thai đứa con của Diệp Phàm, Diệp Phàm bây giờ đã khôi phục trí nhớ, anh ta còn có một người vợ là Hàn Tuyết, anh nói xem có phải là có việc cần bàn không?”
“Cô thực sự tin rằng Linh Hồ Uyển Nhi đang mang thai đứa con của đại ca à?”, Âu Dương Ngọc Quân kinh ngạc.
“Không tin, nhưng vừa rồi cậu không nhìn ra gì từ khuôn mặt của hai người họ sao? Đừng quên là vừa rồi cậu còn nói là hai người họ đang song tu đó”.
Âu Dương Ngọc Quân không còn lời nào để nói: “Tôi chỉ tùy tiện nói thôi, không thể coi là thật được!”
“Vậy cũng không chắc, không lẽ cậu không biết còn có cách nói là lực tinh thần à?”, Long Linh hỏi ngược lại.
“Tôi đương nhiên là biết, lực tinh thần…”, Âu Dương Ngọc Quân bỗng nhiên im bặt.
“Cô không phải là đang nói, tinh thần của hai người họ…”, Âu Dương Ngọc Quân dùng động tác tay kỳ quái để miêu tả.
Long Linh thấy vậy thì vươn tay nhéo cậu ta một cái: “Cái tốt thì không học, cái xấu thì hay lắm”.
Âu Dương Ngọc Quân cười hì hì, nhưng sau khi nói xong, khuôn mặt thoắt cái đỏ bừng, bản thân dường như quản hơi rộng.
Nhưng trong lòng hai người vẫn rất kinh ngạc, lực tinh thần nói trắng ra chính là môn tu võ lực cảm nhận giữa người với người.
Tu võ, tu là thiên đạo, càng là tự thân, có người nói sức mạnh tinh thần của thái cực tông sư Trương Tam Phong khi đạt đến đỉnh cao, ngay cả khi nhắm mắt cũng có thể phân biệt được có bao nhiêu con kiến đang ở trong vòng vài mét quanh đó.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Linh Hồ Uyển Nhi, sau khi cô ta gọi anh là anh Diệp, cũng không có phản đáp lại.
Cái nhìn nóng rực này khiến trong lòng Linh Hồ Uyển Nhi có chút hoảng loạn, cuối cùng Diệp Phàm cũng mở lời: “Ăn sạch người khác rồi buông tay không quan tâm tới?”
Linh Hồ Uyển Nhi lập tức sững sờ, trừng lớn mắt nhìn lại Diệp Phàm, không hiểu ý tứ trong lời nói của anh.
“Bốp!”
Một âm thanh thanh thúy vang lên, không biết từ lúc nào Diệp Phàm đã đứng ở bên cạnh Linh Hồ Uyển Nhi, vỗ một cái lên nơi đẫy đà kia.
“Bọn họ gọi tôi là Diệp Phàm, nhưng cô… tôi thích cô gọi tôi là Diệp Hạo…”, Diệp Phàm nói xong liền sải bước đi ra ngoài.
Linh Hồ Uyển Nhi lúc này mới phản ứng lại, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng: “Tên khốn kiếp, lại đánh chỗ đó của tôi, đáng chết…”
Gương mặt cô ta tràn ngập xấu hổ và tức giận, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười có thể làm điên đảo chúng sinh, giống như một đóa hoa mùa hè, vô cùng lộng lẫy!
“Ngọc Quân, nói cho tôi biết về tình hình của Hàn Tuyết!”, sau khi bước ra ngoài, vẻ mặt Diệp Phàm trở nên lạnh băng!
“Đại ca, chị dâu bị vây hãm trong chùa Đạt Mẫu, bọn họ muốn độ hóa chị dâu thành tăng ni phổ độ chúng sinh, nói chị dâu là chuyển thế của Khổng Tước Minh Vương gì đó…”, Âu Dương Ngọc Quân đem sự việc thuật lại.
Diệp Phàm càng nghe sắc mặt càng lạnh hơn, dường như phát điên thành ma, từng đợt hàn khí quanh quẩn trên người, như sắp nổ tung bất cứ lúc nào.