Mục lục
Phá quân mệnh - Chàng rể bất phàm – Diệp Phàm (tác giả: Từ Phàm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chính xác mà nói, tôi cũng không phải”, Vương Quân Long cười đáp.

Lục Tĩnh Tiêu lại trợn tròn mắt, nhìn Diệp Phàm một cách ngạc nhiên không thể tưởng tượng được: "Anh gọi anh ta là đại ca Diệp, tập đoàn Hoàng Minh là tài sản trong tay nhà họ Diệp ở thủ đô, vậy anh ta..."

Lục Tĩnh Tiêu Vội vàng bịt miệng mình, khoát khoát tay: "Không thể nào, cậu chủ nhà họ Diệp làm thế nào lại chạy đến thành phố Cảng ở rể được..."

Diệp Phàm lai lịch ra sao cô ta dã biết từ lâu, ngay tử sau chuyện cướp ngân hàng, Lục Cẩn Niên đã đi điều tra lai lịch Diệp Phàm rồi.

Vì vậy, Lục Tĩnh Tiêu cũng biết Diệp Phàm ở rể nhà họ Hàn, lúc đó cô ta còn thắc mắc, người có thân thủ mạnh như vậy tại sao cam tâm tình nguyện đi ở rể một cách rất thiếu tôn nghiêm như thế?

Còn bây giờ, nếu như Diệp Phàm là cậu chủ của nhà họ Diệp, vậy thì càng làm cho người ta sợ hãi, nếu đồn ra ngoài chỉ e nhiều người sẽ sợ đến ngu người mất.

"Được rồi, không cần đoán mò, biết qua nhiều cẩn thận bị người ta bịt miệng”, Diệp Phàm giả vờ đe dọa.

“ Hừ, tôi mà sợ à…”


Sau cơn kinh ngạc, cô vô cùng cùng hưng phấn, cô quan sát Diệp Phàm từ trên xuống dưới, háo hức nói: "Thật không ngờ nha, anh lại là cậu chủ của nhà họ Diệp, thảo nào anh có thẻ Super Vip liên kết 5 ngân hàng, cái đó không phải thứ người bình thường có thể có, cả nhà họ Lục tôi cũng chỉ có một mình bố tôi có thôi"

"Chậc chậc chậc…”, Lục Tĩnh Tiêu mắt sáng lên, bắt lấy cánh tay Diệp Phàm cười híp mắt: "Cậu chủ Diệp có cần người hầu không? Cho em gái đây theo anh tung hoành thành phố cảng được không, bắt thiên hạ phải quỳ rạp dưới chân..”

Cô ta vô cùng thông minh, giờ đã khẳng định Diệp Phàm là cậu chủ nhà họ Diệp, nếu không Vương Quân Long sẽ không khách sáo thậm chí cung kính với anh như vậy.

Chỉ cần có thể đi theo Diệc Phàm, cô có thể nhờ cậy anh không chế gia tộc mình để tự do bay lượn.

Diệp Phàm im lặng, quan sát cho ta một chút, cười nói: "Người hầu thì không thiếu, thiếu người làm ấm giường thôi".

"Phụt..”, mặt Lục Tĩnh Tiêu đỏ như gấc, vội vàng buông tay ra: "Đàn ông đúng là chẳng có tên nào đàng hoàng, anh đã có vợ con dám mở miệng nói chuyện cợt nhả như vậy, không sợ vợ anh biết à?”

Lời còn chưa nói xong, cô mới y thức được lời mình nói quá mập mờ, liền vội vàng lấy tay che miệng lại.

Lời cô ta vừa nói làm như có ý là, chỉ cần vợ Diệp Phàm không biết, hai người bọn họ có thể làm gì thì làm cũng được.

Gương mặt xinh đẹp thoáng chốc đỏ ửng, dáng vẻ thẹn thùng không biết trốn đi đâu được.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Diệp Phàm và Vương Quân Long nhìn nhau, đều nhận ra vẻ khó xử của cô gái, phụ nữ đúng là dễ thay đổi, cử như yêu ma quỷ quái vậy...

"Đúng rồi, anh biết về họ Khổng ở thành phố Cảng đến đâu?", Diệp Phàm hỏi Vương Quân Long.

"Tôi biết tôi biết, anh hỏi nhà họ Khổng làm gì?", Lục Tĩnh Tiêu nhanh nhảu hỏi.

"Rảnh rỗi thì tìm hiểu một chút thôi, cô có thể nói cho tôi những gì cô biết không?", Diệp Phàm cười nói.

"Không phải nhà họ Khổng lại chọc giận anh đấy chứ? Chậc chậc. Nhà họ Khổng xem ra phen này gặp xui xẻo rồi", Lục Tĩnh Tiêu nói với vẻ ngẫm nghĩ.

Nhà họ Lục là một gia tộc lớn ở thành phố Cảng, biết những bí mật mà người thường không biết.

"Nhà họ Khổng là nhà giàu mới nổi ở thành phố Cảng, miễn cưỡng được coi như gia tộc hàng đầu, có điều là dù sao cũng là mới phất lên thôi, gốc gác bối cảnh này nọ không có cho nên nhà bị Khổng mới dùng chiêu, các anh có biết chiêu gì không?”, Lục Tĩnh Tiêu cố làm ra vẻ bí ẩn.

“Bớt vòng vo đi, nói nhanh lên!”, Diệp Phàm gõ vào cái trán bóng mịn của cô ta một cái, lập tức cảm thấy mình thất thố, vội vàng rụt tay về.

Lục Tĩnh Tiêu đỏ mặt lên, vội vàng nói: "Quan hệ thông gia!"

“Thông gia?" Diệp Phàm nhướng mày.

"Không sai, chính là quan hệ thông gia, nhà họ Khống chọn phương thức kết thông gia để phát triển gia tộc thêm lớn mạnh. Có một điều tôi muốn nhấn mạnh một chút, nhan sắc của người nhà họ Không đều rất cao, trai gái đều như nhau cả", Lục Tĩnh Tiêu nói.

Điều này đương nhiên Diệp Phàm công nhận, Khổng Ngọc Bình dáng vẻ rất được, cho dù không có nhà họ Khổng hậu thuẫn cũng không sợ chết đói, chỉ cần gương mặt đó là đủ để các bà đại gia giành giật rồi.

Lục Tĩnh Tiêu nói tiếp: “Sở dĩ nhà họ Khổng có thể phát triển nhanh như vậy ở thành phố Cảng chính là nhờ hai gia tộc lớn giúp đỡ theo thứ tự là nhà họ Lâm, trong tay họ là tập đoàn Hằng Long, và nhà họ Lục chúng tôi với tập đoàn Bảo Hoa"

Con trai lớn nhà hộ Khổng là Không Tường Ẩn lấy con gái thứ hai nha họ Lâm là Lâm Bội Ương. Con trai thứ hai nhà họ Khổng là Không Tưởng Đức lấy cô ba của tôi Lục Nhung Nghệ. Nếu không có hai gia tộc Lâm, Lục chúng tôi, nhà họ Khổng muốn phát triển đến mức thế này trong thời gian ngắn căn bản là không thế nào.."

Nghe xong, Diệp Phàm không khỏi tỏ ra thán phục, người đứng đầu nhà họ Khổng thủ đoạn đúng là không tầm thường, hai người con trai lấy hai người phụ nữ có bản lĩnh, làm nhà họ Khổng không ngày càng lớn mạnh, người bình thường có thể nghĩ ra được những chuyện này sao?

Phân tích một cách cẩn thận, phát hiện rất giống với nhà họ Tống, một trong bốn gia tộc lớn mấy chục năm trước, có điều người nhà họ Tống là phụ nữ, bây giờ người nhà họ Khổng là đàn ông, nhưng hiệu quả vẫn như nhau.

"Cô biết Khổng Ngọc Bình chứ?", Diệp Phàm hỏi.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

"Đương nhiên là biết, Khổng Ngọc Bình là con trai Khổng Tường Ấn, Khổng Tường Ấn một trai một gái, con gái lớn tên là Khổng Văn Thiến”, Lục Tĩnh Tiêu đáp.

Diệp Phàm ra chiều suy nghĩ, nếu anh muốn đụng vào Khổng Ngọc Bình nhất định phải cân nhắc vấn đề nhà họ Lâm, dù sao mẹ hắn ta cũng là con gái thứ hai của nhà họ Lâm.

Mà nếu nhà họ Khổng trên dưới đoàn kết, thì còn phải cân nhắc đến hai gia tộc họ Lâm, họ Lục nữa, Diệp Phàm hơi đau đầu.

Bây giờ anh phải đối đấu trực tiếp với quá nhiều đối thủ, nếu như hai nhà họ Lục Lâm cùng tham chiến, ngay cả anh cũng không kham nối.

"Này, có phải anh có thù oán gì với Khổng Ngọc Bình không?", thấy Diệp Phàm suy tư, Lục Tĩnh Tiêu hỏi.

“Thù oán thì cũng không hẳn, chỉ là thấy ngứa mắt hắn thôi" Diệp Phàm cười đáp.

"Để tôi đoán thử nhé...”, Lục Tĩnh Tiêu nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, rồi chỉ tay vào Diệp Phàm nói: "Tôi đoán Khổng Ngọc Bình muốn đốt nhà anh, quyến rũ vợ anh, tôi nói có đúng không?"

Diệp Phàm xấu hổ, trong đầu tự đổ mỗ hôi lạnh, phụ nữ đều là thám tử Sherlock Holmes cả à? Anh mới chỉ hỏi một câu, Lục Tĩnh Tiêu liền đoán trúng phóc, không sai một chút nào.

"Ha ha, xem ra tôi đoán trúng rồi..”, nhìn biểu cảm của Diệp Phàm, Lục Tĩnh Tiêu đắc ý.

Cùng lúc máu hóng chuyện trong lòng cô dâng trào cuồn cuộn, rất muốn biết nội tình.

Diệp Phàm không nói gì, tức giận "Bớt nhiều chuyện đi, cô hỏi tôi cũng không nói đâu..”

"Hứ, ai thèm biết mấy chuyện đáng xấu hổ kia của anh", Lục Tĩnh Tiêu lườm anh cháy mặt, nói tiếp:"Có điều nể tình anh đã cứu tôi, tôi có thể tiết lộ cho anh một bí mật, có muốn nghe không?”

“Nói máu!”, Diệp Phàm giục.


"Nhà họ Khổng không hề tầm thường, trong những gia tộc lớn ở thành phố Cảng này, nhà họ cũng coi như trên dưới một lòng, có người nói chuyện này có liên quan đến những người đến từ bên ngoài, hơn nữa, hai nhà Lâm, Lục giúp đỡ họ rất nhiều, cho nên ở thành phố Cảng có rất ít thế lực dám chọc vào nhà họ Khổng"


"Có điều, sau khi một gia tộc phát triển lớn mạnh, thế hệ trước sẽ lui ra sau màn, nhường cho thế hệ sau cầm quyền, phần lớn sẽ rơi vào tình trạng đấu đá nội bộ, nhà họ Khổng cũng không ngoại lệ"


"Ông cụ nhà họ Khổng là Khổng Lệnh Kiến năm nay đã hơn 80 tuổi, hai năm trước cũng đã lui về hậu đài không lo sự đời nữa, giao quyền lực cho hai con trai và hai con gái quản lý”.


"Trong đó con trai lớn Khống Tường Ấn và Khổng Tường Đức cạnh tranh nhau ghê gớm nhất, thậm chí vô cùng gay gắt mà trong tối người ta không biết, đương nhiên không thể thiếu được những va chạm của hai nhà họ Lâm và họ Lục. Bất quá mấy chuyện này không thể nói cho anh biết được..”, Lục Tĩnh Tiêu cười híp mắt nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK