Mục lục
Phá quân mệnh - Chàng rể bất phàm – Diệp Phàm (tác giả: Từ Phàm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng đọc kinh, Hàn Tuyết có chút kinh ngạc, vừa rồi cô chợt có cảm giác bất an lo lắng.  

 

Giống như cảm thấy nhóm của Âu Dương Ngọc Quân đã gặp chuyện chẳng lành, cảm giác này rất chân thực, nhưng cô cũng không hiểu rõ tại sao mình lại cảm thấy như vậy.  

 

Ở khu vực Tạng, cửa Phật là chốn vô cùng thần bí, theo ghi chép trong kinh phật, Phật Đà có thể cảm ứng được tâm linh của chúng sinh.  

 

Đương nhiên đây cũng chỉ là truyền thuyết thần học, nhưng bọn họ lại luôn có thể cảm nhận được một vài thứ mà người bình thường không thể cảm nhận được.  

 

Loại cảm ứng này vô cùng huyền bí.  

 

Trông thấy Đức Tán Thượng Sư và kham bố Phổ Đà đi vào phòng đọc kinh, Hàn Tuyết vội vàng đứng dậy: “Đức Tán Thượng Sư, kham bố Phổ Đà...Tiểu Tuyết có việc muốn hỏi”.  

 

“Ba người bạn của tôi bây giờ thế nào, bọn họ có gặp phải nguy hiểm nào không?”  

 

Hàn Tuyết hỏi thẳng những vấn đề mà cô đang quan tâm nhất, nghe vậy Đức Tán Thượng Sư và kham bố Phổ Đà đều không giấu được sự kinh ngạc mà quay ra nhìn nhau.  

 

Không ngờ, Hàn Tuyết lại có thể cảm nhận ra điều này, trong khi bọn họ phải dựa vào thuật chiêm tinh để suy luận, mới có thể đưa ra một vài phán đoán, còn Hàn Tuyết lại trực tiếp cảm nhận ra ngay.  

 

Thế nhưng, điều này lại đúng ý nguyện của bọn họ, chứng tỏ nhóm của Âu Dương Ngọc Quân đã bị kẹt lại trong núi tuyết, nói không chừng còn đang phải đương đầu với mối nguy hiểm cực lớn.  

 

Đã tới lúc bọn họ phải lên đường, chỉ thấy kham bố Phổ Đà nghiêm mặt lại nói: “Thí chủ Hàn, vừa rồi lạt ma Đốn Chu đã trở về, nói vì trong núi gặp trận bão tuyết, cho nên tất cả mọi người đã bị tách đoàn, cậu ấy chỉ tìm được hai vị lạt ma Thứ Nhân và Vân Đan...”  

 

Trong lúc ông ta nói, cả ba vị lạt ma kia đều lần lượt đi vào, vẻ mặt lộ rõ sự đau khổ.  

 

Hàn Tuyết như nghe sấm rền bên tai, gặp phải bão tuyết giữa vùng núi tuyết mênh mông là điều vô cùng nguy hiểm, nếu trở tay không kịp rất dễ bỏ mạng lại đó.  

 

Cô không thể vì tìm quả Phật Tâm cho Diệp Phàm mà phải đánh đổi tính mạng của nhóm Âu Dương Ngọc Quân, không có quả Phật Tâm, Diệp Phàm vẫn sống tốt, chỉ có điều anh sẽ quên cô và quên tất cả mọi thứ.  

 

Nhưng nếu như phải hy sinh tính mạng của nhóm Âu Dương Ngọc Quân, cô sẽ dằn vặt trách cứ mình cả đời.  

 

“Thượng Sư, kham bố...có thể chỉ đường cho tôi không, tôi phải đi tìm bọn họ...”, Hàn Tuyết khẩn khoản cầu xin.  

 

“Thí chủ Hàn, cô đừng lo lắng quá, lạt ma Tang Cát sẽ cùng bọn họ đi chuyến nữa, lạt ma Tang Cát rất thông thạo vùng núi tuyết này, việc bây giờ chúng ta có thể làm là cầu phúc cho bọn họ, giúp bọn họ tìm được đường đi đúng....”, kham bố Phổ Đà trịnh trọng nói.  

 

Ông ta không nói cả bốn lạt ma cùng quay về, nếu nói như vậy sẽ khiến Hàn Tuyết nghi ngờ.  

 

“Không được, tôi phải tự mình đi tìm”.  

 

Hàn Tuyết lập tức lắc đầu: “Không phải kham bố đã nói tôi có thể tìm được quả Phật Tâm sao?”  

 

“Vậy tôi sẽ đi, nói không chừng tôi vừa có thể tìm được bọn họ, lại vừa có thể tìm được quả Phật Tâm, tôi có thể đồng ý yêu cầu ở lại đây đọc kinh một năm của ông!”  

 

Hàn Tuyết tỏ ra rất kiên định, cô nhất định phải đích thân đi tìm, bằng không lương tâm của sẽ cắn dứt không nguôi.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK