Thẩm Thanh Uyển không nói lời nào, cô đang bị Nhiếp Gia Huy nhìn chăm chấm, cô quen biết Nhiếp Tấn Thành bao lâu thì cũng quen biết Nhiếp Gia Huy bấy lâu.
Nhiếp Gia Huy mỉm cười, dùng tông giọng trầm thấp nhưng lại khiến tai của Thẩm Thanh Uyển đau nhức.
Thẩm Thanh Uyển vẫn im lặng, luật sư Du ở bên cạnh nhắc nhở: "Trợ lý Thẩm, trước hết bàn chuyện chính đã."
"Tôi và Thẩm Thanh Uyển đã lâu không gặp nhau, từ bao giờ đến lượt anh sủa loạn vậy?"
Ánh mắt Nhiếp Gia Huy đột nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.
Anh ta từng là người tài trong giới kinh doanh, tuy hiện nay đã lùi vê sau, nhưng khí thế của anh ta vẫn khiến người khác hết sức kinh ngạc, luật sư Du giật mình.
Khi không còn tiếng động gì, Thẩm Thanh Uyển cuối cùng cũng mở miệng nói: "Luật sư Du, anh ra ngoài trước đi"
"Chuyện này...ˆ Luật sư Du do dự một lúc, Thẩm Thanh Uyển lạnh giọng nói: "Giám đốc Nhiếp giao trách nhiệm cho tôi, anh chỉ là đi cùng thôi!"
"Cậu chủ Nhiếp khen lầm rồi"
Thẩm Thanh Uyển kính trọng trả lời.
Nhiếp Gia Huy khẽ run lên, chỉ bởi vì một tiếng "Cậu chủ Nhiếp"
này, quả thực đã lâu lắm rồi, kể từ sau khi anh ở chỗ này thì không có một ai gọi anh như vậy nữa.
Đã từng có một thời huy hoàng, nhưng những thành tựu vĩ đại đó cũng đã sớm biến thành mây khói sau khi tòa nhà sụp đổ.
"Cậu chủ Nhiếp, xin hãy ký tên vào bản thỏa thuận này."
Thẩm Thanh Uyển lấy bút rôi vặn nắp đưa vào tay anh ta.
Nhiếp Gia Huy không trả lời, anh ta nhìn chằm chằm vào bản thỏa thuận rồi nói: "Là cô ấy muốn hủy bỏ hôn ước với tôi, hay là em tôi tự theo ý mình bảo cô tới đây."
"Là ý của cô Diệp Lan, cậu hiểu rõ mọi chuyện hơn ai hết."
Thẩm Thanh Uyển nhẹ nhàng nói.
Đối với chuyện của Ngôn Diệp Lan, ngay cả trên dưới công ty đều biết được một, hai phần, cô ta là bạn từ thuở nhỏ của Nhiếp Tấn Thành, người mà Ngôn Diệp Lan yêu sâu đậm cũng chỉ có mình anh.
"Cô vẫn còn yêu em ấy...
Giọng của Nhiếp Gia Huy trở nên trầm lặng hơn, trâm đến mức như muốn đem hết mọi thứ từ tận đáy lòng Thẩm Thanh Uyển moi ra, sau đó anh ta lạnh lùng nói: "Nhưng em ấy hận cô! Bọn họ đều hận cô! Bây giờ cô trở về, có phải muốn mãi mãi bên nhau với em ấy, không bao giờ chia lìa, đúng không?"
Thẩm Thanh Uyển còn chưa biết được người mà Nhiếp Gia Huy đang nói đến rốt cuộc là ai, lại nghe thấy anh ta chất vấn: "Thẩm Thanh Uyển, cô không cảm thấy có chút không cam lòng sao? Bị người ta lấy ra làm bia đỡ đạn để vu tội, hơn nữa đối tượng lại là người đàn ông mà cô yêu! Rốt cuộc họ coi cô là cái gì?"
Những năm gân đây, Thẩm Thanh Uyển cũng thường suy nghĩ về vấn đề này, rốt cuộc họ coi cô là cái gì? Nhưng cô biết rõ hơn ai hết, trong mắt Nhiếp Tấn Thành, cô còn không bằng cả vật thay thế cho Ngôn Diệp Lan...
"Nữ chính quay lại rồi, vai phụ hạng ba dù sao cũng vẫn phải rời đi"
Thẩm Thanh Uyển trả lời anh ta Cô ấy phối hợp diễn vở kịch này với anh 5 năm, cuối cùng cũng phải hạ màn.
Đôi mắt khô khốc của Nhiếp Gia Huy loé lên một tia sáng không rõ, anh cười gắn rồi nói: "Cô nói với Nhiếp Tấn Thành, dù có chết tôi cũng không ký tên!"
Buổi chiều ở Hà Đông, một bữa tiệc kinh doanh đang được tổ chức trên tầng cao của toà nhà Thương mại.
Thẩm Thanh Uyển đứng ở sảnh tầng 1 của toà nhà yên lặng chờ đợi, cô nhìn chằm chằm vào thang máy đang di chuyển xuống, một tiếng kêu vang lên "Tinh - Tâng 1", cánh cửa mở từ trái sang phải, cô nhìn thấy một nhóm người đi từ trong ra ngoài.
Tuy nhiên, cô nhận ra không phải chỉ có nhóm người của Nhiếp Tấn Thành, mà còn có một nhóm khác.
"Là tổng giám đốc của Trần thị..."
Luật sư Du lập tức nói.
Bữa tiệc hôm nay được tổ chức chính bởi vì các dự án thành phố, Trân Phi Minh đương nhiên sẽ tham dự với tư cách là tổng giám đốc của Trần thị.
Thẩm Thanh Uyển lặng lẽ đi về phía Nhiếp Tấn Thành, sau khi lên tiếng "Giám đốc Nhiếp", cô lại nhìn Trân Phi Minh rồi kêu lên: "Giám đốc Trần."
Trần Phi Minh mỉm cười sâu hơn, nhưng đột nhiên nói: "Nếu như giám đốc Nhiếp chịu cắt đứt tình yêu này, đế Thẩm Thanh Uyển đi theo tôi, vậy ngược lại, những hạng mục dự án thành phố này có thể là sự hợp tác để hai bên cùng có lợi."
Những lời này không biết từ đâu đến khiến Thẩm Thanh Uyển ngấn ra, cô cũng đoán được ẩn ý bên trong, Trân Phi Minh đã mở miệng muốn người, vậy liệu anh ta có đồng ý hay không đây? Từ khóe mắt liếc qua nhìn Nhiếp Tấn Thành đầy lạnh lùng và nhã nhặn, anh cười nói: "Có thế cân nhắc"
Anh ta luôn ra quyết định nhanh chóng, nhưng lần này lại không lập tức từ chối, chuyện này khiến cho trái tim của Thẩm Thanh Uyển rơi xuống vực sâu, anh thực sự muốn đuổi cô đi.
Ngay khi Ngôn Diệp Lan vừa quay về, anh liên vội vàng muốn đuối cô đi như vậy sao? Cho dù là biến cô thành một món đồ để tặng người khác, tặng cho người đàn ông khác.
Anh ta thực sự rất hận cô.