Nhiếp Tấn Thành nên nghĩ ra từ lâu răng giữa cô và Trần Phi Minh tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy.
Bằng không thì Trân Phi Minh sẽ không hết lần này đến lần khác mở miệng xin cho cô với anh, cũng sẽ không bị anh tình cờ bắt gặp cô và Trân Phi Minh qua lại riêng tư với nhau, càng sẽ không dùng ánh mắt da diết đến rung động trái tim như vậy nhìn theo bà Trân bên cạnh cô hai nhà họ Trần, trong buổi tiệc sinh nhật 10 tuổi của cô chủ nhỏ Trần Thị.
Nhưng trước giờ anh chưa từng suy nghĩ sâu xa về chuyện này.
Anh vân tưởng rằng cô giống như tất cả những đứa trẻ không có nhà để vê khác, là người đáng thương không cha không mẹ.
Nhưng anh đoán được một điểm này, lại không đoán được từ tận sâu trong tim cô vẫn còn một vết thương khác.
"Có phải tôi nên thay đứa em gái kế ngây thơ đó của tôi cảm ơn anh không? Cậu chủ mà nó từng tôn thờ lên đến tận trời cuối cùng đã chịu nhún nhường nhìn lấy nó rồi?"
Trân Phi Minh nhẹ cười, thở dài thương tiếc không dứt.
Cuối cùng, sau hơn mười năm che dấu, Trần Phi Minh đã thừa nhận trước mặt Nhiếp Tấn Thành.
Thẩm Thành Uyển là em gái kế của anh ta! Mẹ ruột của cô chính là bà chủ thứ hai đã mất của nhà họ Trân, Tôn Diệu Linh! Nhưng Nhiếp Tấn Thành đã biết được nhiều chuyện trong quá khứ hơn nữa, từ những dấu vết mà anh từng không chú ý đến, từ ánh mắt của những người gọi là người thân nhưng xa lạ đó, từ trong tiếng hét phẫn nộ của Chu Vũ Lâm và càng nhiều là từ trong ký ức của chú Ngô mà cô vẫn luôn kính trọng.
"Sau khi bố cô ấy mất, cô ấy cũng từng sống ở nhà tôi một khoảng thời gian.
Cô ấy nói cô ấy muốn đi tìm mẹ mình.
Nhưng mẹ cô ấy đã vứt bỏ cô ấy lại mà bỏ đi từ lâu rồi, nghe nói là đi Hà Đông.
Chúng tôi còn tưởng một đứa trẻ như cô ấy chỉ là đang nói đùa.
Ai ngờ cô ấy thật sự vừa đi liên không thấy quay về lần nào nữa!"
"Ngày mà chị vừa vào trong sân, bên người chị ấy chỉ mang theo một bức ảnh.
Sau này tôi mới biết đó là bức ảnh của bà Trân lúc còn trẻ, nhưng mà sau này, chị ấy đã đốt bức ảnh đó đi rồi! Bởi vì chị ấy không trở vẽ bên cạnh bên cạnh mẹ mình được nữa.
Chị ấy nói chỉ cần bà ấy sống tốt thì đã đủ rồi"
"Lúc tôi nhặt được đứa bé Thẩm Thành Uyển đó thì cô bé luôn không chịu mở miệng, chúng tôi liên hỏi cô bé tên là gì.
Sau đó liền nghĩ phải đặt tạm một cái tên cho cô bé, liên bảo cô bé theo họ tôi, cũng mang họ Ngô.
Kết quả, cô bé liên hô lên, cô bé nói cô bé họ Thẩm, tôi lại hỏi tên th thế nào cũng không chịu nói.
Tôi nghĩ, cô bé là có nhớ, chỉ là không muốn nói mà thôi."
Thật ra không phải không nhớ, là sợ sau khi nói ra thì bản thân liên bị đưa trở lại bên cạnh những người được gọi là người thân đó.
Tất cả nỗi đau cô ấy đều nén nhịn xuống tận cùng trái tim, là lúc đang chập chững biết đi bị mẹ ruột bỏ nhà ra đi bỏ lại, là người cha vừa vô dụng vừa tàn bạo gây nên một màn bi kịch gia đình này, là sau khi người cha bất ngờ qua đời, người con gái không nơi nương tựa phải sống ăn nhờ ở đậu, chuyển qua chuyển lại giữa các gia đình họ hàng.
Cô dũng cảm tự mình bỏ chạy vì bản thân, lúc rời đi mang theo chiếc cặp sách nhỏ mà cô yêu thích.
Đó là món quà duy nhất mà mẹ cô để lại.
Cô muốn chạy đi tìm mẹ ruột của cô, đó là người thân duy nhất trên đời của cô, là chút ấm áp cuối cùng trong cuộc đời này của cô.
Nhưng cuối cùng, khi cô đã đến được Hà Đông, sau khi trải qua trèo đèo lội suối để gặp được mẹ mình, người phụ nữ mà cô luôn khắc khoải nhớ mong bao năm nay đã trở thành bà chủ nhà giàu, tay trái ôm lấy người chồng yêu thương bà, tay phải đang bảo vệ đứa con gái mà bà mới sinh.
Cô nhìn mà bước lùi về sau, ép xuống tất cả sự mong chờ tràn ngập trong lòng, cô không bước lên tiếp nữa.
Mà giờ đây cô lại đang ở nơi nào, có phải đang lén khóc không? "Cô ấy đang ở đâu?"
Nhiếp Tấn Thành khẩn thiết hỏi.
Trần Phi Minh lại tức giận nói: "Sớm biết có ngày hôm nay thì năm đó tôi nên mang nó rời khỏi anh từ lâu rồi mới phải!""Cô ấy đang ở đâu!"
Nhiếp Tấn Thành không ngừng truy hỏi, trái tim anh đang vô cùng nôn nóng như sắp xé toạc ra đến nơi: "Tôi phải đi tìm cô ấy!"
"Ha ha"
Trần Phi Minh bật cười, con người đột nhiên trở nên âm hiểm nhìn anh: "Nhiếp Tấn Thành! Anh xuống địa phủ mà tìm nói"
Trong lòng anh đều co rút đau đớn đến mức thở cũng khó khăn, Nhiếp Tấn Thành hoàn toàn sững sờ, trong lúc đầu choáng mắt mờ nghe thấy người trước mặt giêu cợt nói: "Nó chết rồi! Thẩm Thành Uyển đã chết rồi!"
Giờ anh mới chú ý thấy trên ngực đối phương cài một bông hoa nhỏ màu trắng.
Đó hoa trắng để tưởng nhớ người đã mất.
Hoang đường! Đúng là trò đùa lớn nhất trên đời! Trong đầu vang lên tiếng ong ong, những lời nói lộn xộn của người bên cạnh vẫn vãng vắng bên tai, cuối cùng đọng lại trong đáy lòng Nhiếp Tấn Thành chỉ có một câu nói của Trân Phi Minh lúc này: "Thẩm Thành Uyển đã chết rồi!"
"Anh nói láo!"
Cánh tay vượt qua bàn trà, nằm lấy cổ áo sơ mi của Trân Phi Minh, đôi mắt Nhiếp Tấn Thành lập tức đỏ bừng: "Giao Thẩm Thành Uyển ra đây! Giao cô ấy ra đây cho tôi! Bằng không tôi sẽ lật tung nơi này, lật tung cả Trần Thị!"
Trần Phi Minh lại mang vẻ mặt tĩnh lặng, sâu trong đáy mắt ngưng đọng nỗi buồn thăm thấm, nhưng anh vẫn như vậy phẫn nộ không cam lòng, không cam lòng cho kẻ si tình đã sớm hóa thành cát bụi: "Anh muốn tìm nó? Được! Tôi đưa anh đi Không chần chừ thêm giây nào nữa, anh trực tiếp chuẩn bị xe xuất phát từ Hà Đông đi đến một huyện nhỏ ở một vùng đất xa Xôi.
Nhiếp Tấn Thành trước giờ chưa từng đến huyện này, nhưng có lần từng nghe thấy cô hỏi ý: "Cậu chủ, đợi qua đợt bận này, anh có muốn đi thư giãn không? Tôi biết một huyện nhỏ.
Nơi đó rất yên tĩnh cũng rất thanh nhàn, anh có thể đi nơi đó xem"
Khi đó anh đang kiểm tra tài liệu nào có rảnh để nghĩ đến chuyện đi nghỉ, càng huống hồ làm sao anh lại sẽ cùng cô đi thư giãn? Cho nên anh lần nữa lạnh lùng trả lời cô: "Thẩm Thành Uyển, cô đừng có nằm mơ nữa!"
Lúc này, huyện nhỏ trước mắt, "Quảng Ninh"
được in trên tấm biển trên huyện khiến dòng suy nghĩ của Nhiếp Tấn Thành ði xa.
Hình như anh từng hỏi cô rằng quê cô ở đâu, trước giờ cô không chịu nói, cũng không bằng lòng quay về, chỉ là cô mơ hô trả lời hai chữ, giờ đây ký ức mạnh mẽ khắc sâu, lại giật mình vì chính là Quảng Ninh này.
Nhiếp Tấn Thành đi theo Trần Phi Minh, xuyên qua những ngõ hẻm của nơi này, đến một làng nhỏ ở ven huyện, một mảng sông núi mênh mông hùng vĩ.
Trong nghĩa địa đó, lại có một ngôi mộ mới xây ở dưới rừng cây phía trước.
Chiều tối mùa thu, hoàng hôn như như mái tóc người già nhuộm sương trắng.
Gió vừa thổi, vài chiếc lá mùa thu rơi xuống cắt ngang tầm mắt, Trân Phi Minh cuối cùng ngừng lại bước chân, hình dáng ấy lướt qua, tấm bia trắng chữ đen đó đâm thẳng vào trong đáy mắt, là dòng chữ khắc mực đỏ thẫm.
Là họ của cô, là tên của cô.
"Thẩm Uyến"
Nhiếp Tấn Thành nhẹ đọc ra cái tên ấy.
Anh lật khắp thế gian cũng không tìm thấy cô, cuối cùng cũng chẳng nhìn thấy được bóng hình cô, chỉ còn lại một nấm mồ cô độc.
Trần Phi Minh đứng một bên, dùng giọng nam trầm lặng nói: "Sau khi rời khỏi bệnh viện, em ấy liên trở về nơi này.
Nhưng chẳng được mấy ngày thì bệnh tình lại tái phát, chảy rất nhiều máu.
Bác sĩ và y tá đã cố gắng hết sức, nhưng...
Nhưng cái gì? Nhưng cái gì! Nhiếp Tấn Thành chăm chăm nhìn vào cái tên trên bia mộ.
"Em ấy đi cũng coi như là nhanh, cho nên không quá đau đớn"
Nhiếp Tấn Thành không thể nghe nổi nữa về những điều thế gian hỗn loạn, những điều liên quan đến sống chết vô thường.
Anh giơ tay, đẩy ngã toàn bộ số nến đang thắp trước bia mộ, ngực như thể bóp nghẹn, những suy nghĩ oán hận không có nơi để kể ra khiến anh hét lên với bức di ảnh của cô: "Em thật sự ở đây? Làm sao để tôi biết người ở trong này có phải em không!"
Lời nói điên rồ của anh vang lên giữa rừng, trong lòng Trân Phi Minh chợt lặng, anh ngạc nhiên nhìn bóng dáng cao lớn trước mộ, anh ta vậy mà lại trực tiếp cởi áo vest tùy tiện ném sang một bên.
Mọi người chỉ cảm thấy điên rô, Nhiếp Tấn Thành lại lạnh giọng hét: "Thẩm Thành Uyển! Em lại nói dối! Em nói dối!"
Mọi người kinh hãi đến biến sắc, vẻ mặt bi thương của Trần Phi Minh không kịp phòng bị, Nhiếp Tấn Thành thật sự điên rồi, anh ta vậy mà lại muốn đào mộ!