Sau khi quay về nhà họ Thẩm, thần chí của Thẩm Thành Uyển có phần mơ hồ, cô như hoàn toàn sống trong thế giới của mình.
Nhiều khi,Thẩm Thành Uyển giống một đứa trẻ, cô không hiểu cũng không biết gì hết, Nhiếp Tấn Thành lại luôn luôn che chở, cưng chiều.
Ngày hôm đó, Nhiếp Tấn Thành muốn đi ra ngoài.
Anh nhìn thấy Thẩm Thành Uyển đang ngủ, nhẹ nhàng lấy chăn đắp lên cho cô, trước khi đi cũng không quên dặn dò: "Dì Trương, chăm sóc cô ấy cho tốt."
"Vâng, cậu chủ."
Bà đi ra khỏi phòng, mọi người đều biết bây giờ cô Thẩm là bảo bối trong lòng cậu chủ, đương nhiên dì Trương không dám sơ suất.
Ở Hà Đông có một con sông bảo vệ tên Đông Giang.
Buổi chiều, dưới mái đình của quán trà Đông Giang, có người ngồi lặng im thư giãn trong đình.
Trong đình thoang thoảng mùi hương sen thơm ngát, xa xa có bóng người đang tiến đến gần.
Ngôn Diệp Lan vẫn trang phục chỉn chu tỉ mỉ, đơn giản vì không muốn bản thân trông quá mức tiều tụy trước mặt anh.
Anh rót cho cô một tách trà, hai người nhìn nhau không nói gì, mà nhất thời cũng không biết phải nói như thế nào.
Trước cái nóng nực của ngày hè, cô nhìn mặt sông yên tĩnh nói: "Chúc mừng anh, cô ấy cuối cùng cũng bình an trở về."
Cho dù nghe nói cô không còn bình thường nữa rồi...
"Xin lỗi."
Im lặng được một lúc, Nhiếp Tấn Thành cuối cùng cũng mở miệng.
Ánh mắt Ngôn Diệp Lan có chút đau lòng, hôm qua khi nghe anh nói muốn gặp mặt, cô đã rất mong chờ.
Chờ mong anh có thể hồi tâm chuyển ý, chờ mong Thẩm Thành Uyển trở về, cảm giác áy náy và tự trách trong anh cũng sẽ giảm bớt.
Bởi vì chỉ có như như vậy, bọn họ mới có thể tiếp tục ở bên nhau, nhưng tất cả cũng chỉ là tưởng tượng của cô...
"Những gì anh muốn nói với em, chỉ có một câu này thôi sao?"
Ngôn Diệp Lan chẳng thể ngăn được câu hỏi.
Lúc Nhiếp Tấn Thành nhìn chăm chú, giọng nói cũng thêm trầm, anh chỉ lặp lại: "Rất xin lỗi."
Chuyện Ngôn Diệp Lan sợ nhất, chính là cuối cùng bọn họ vẫn không thể ở bên nhau, dù bây giờ đã không còn người ngoài cản trở, nhưng sau tất cả bọn họ vẫn không thành đôi! "Nói cho em biết đi, tại sao?"
Ngôn Diệp Lan rất muốn biết câu trả lời: "Tại sao người anh yêu lần nào cũng là Thẩm Thành Uyển! Chẳng phải anh đã nói, anh sẽ không tha thứ cho Thẩm Thành Uyển! Cả đời này cũng sẽ không tha thứ sao!"
Nỗi căm hận đã qua ấy, Ngôn Diệp Lan nhớ rất rõ, Nhiếp Tấn Thành từng ở trước mặt cô chỉ vào Thẩm Thành Uyển, nói: "Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho cô!"
"Có lẽ ngay cả bản thân anh cũng không để ý, có tha thứ hay không cũng không còn quan trọng nữa...
Nhiếp Tấn Thành buồn bã nói.
Ngôn Diệp Lan phát hiện, những lời năm đó anh nói với Thẩm Thành Uyển cũng chỉ là mặt ngoài, hai câu cuối cùng là: Thẩm Thành Uyển! Sao cô có thể làm tổn thương đến người tôi yêu! Đến cô cũng dám phản bội tôi! Nhiếp Tấn Thành năm đó, quan tâm tới Thẩm Thành Uyển tổn thương cô, anh của năm đó, cũng tin tưởng vững chắc rằng Thẩm Thành Uyển luôn luôn thủy chung với mình.
Bởi vì bọn họ đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, bởi vì cô ta là người anh chọn trúng, bởi vì cô ta là người Nhiếp Tấn Thành thật sự tin tưởng...
Cho nên, kỷ thật anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày Thẩm Thành Uyển phản bội anh.
Thậm chí ở sâu trong nội tâm, anh có thế quên đi tổn thương đã qua, lại không quên được việc Thẩm Thành Uyển phản bội anh.
Cứ canh cánh mãi trong lòng như vậy, phân căm hận này sao có thể phai mờ Ngôn Diệp Lan giống như đã tỉnh ngộ, thật sự run sợ đến đau lòng! "Người anh yêu là em!"
Ngôn Diệp Lan hét lên.
Nhiếp Tấn Thành không phủ nhận, trong lòng của anh thật sự từng có cô.
Nhưng chính bản thân anh cũng không biết, rốt cuộc là từ khi nào, đứa bé gái thân thiết với anh như hình với bóng kia, đã đi vào trong lòng anh, không thể gạt bỏ đi được, mãi cho đến lúc mất đi mới giật mình nhận ra...
Cho tới bây giờ, trong mắt của anh lộ về áy náy tự trách, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn có vậy...
Cuối cùng chỉ nói: "Là anh phụ em."
Khi đó, Ngôn Diệp Lan khẽ giật mình, nước mắt cũng thi nhau rơi xuống.
Tình cảm gần ba mươi năm quen biết, tình nghĩa thanh mai trúc mã thuở nhỏ, năm năm xa cách, ba năm gần gũi, tại sao đến cuối cùng, chỉ đổi được một tiếng "Là anh phụ em"
dứt khoát lạnh lùng đến thế...
Ngôn Diệp Lan đứng bật dậy khỏi ghế đá, hai tay của cô nắm chặt thành nắm đấm.
"Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?"
Nếu nói ngày ấy rời khỏi biệt thự Thẩm Viên, vốn là do tự tôn trong nội tâm cô ảnh hưởng nhưng cho đến giờ phút này, lý trí của cô đã sớm mất kiểm soát: "Năm đó là Thẩm Thành Uyển hại em, cũng hại anh, chúng ta mới phải xa nhau! Tại sao cuối cùng anh vẫn muốn chọn cô ta! Sao anh lại chọn cô ta được!"
Nhiếp Tấn Thành cũng đứng dậy, trâm giọng nói: "Diệp Lan, tất cả đều là do anh, em muốn trách thì cứ trách anh, là anh có lỗi với em, là nhà họ Nhiếp có lỗi với em, anh thực sự xin lôi..."
"Em thật sự không muốn nghe anh nói những lời này! Em không muốn nghe!"
Ngôn Diệp Lan che tai lại, cô thà rằng trốn tránh, cũng không muốn nghe anh nói ra những lời như vậy.
Ngay lúc này, quản gia Vương vội vàng báo lại: "Cậu chủ! Cô Du Nhiên đột nhiên đến biệt thự Thẩm Viên! Cô ấy còn luôn mồm hô hào muốn tìm cô Thẩm Thành Uyển tính sổ!"
Nhiếp Tấn Thành chợt run lên, Ngôn Diệp Lan cũng lấy làm ngạc nhiên.
Ngôn Du Nhiên xông được vào biệt thự Thẩm Viên, bởi vì thân phận của cô ta, từ nhỏ cô ta đã được Nhiếp Tấn Thành yêu thương, cho nên người làm trong biệt thự Thấm Viên đều không dám ngăn cản cô ta.
Quản gia Vương dọc đường hết lời khuyên bảo, nhưng cũng không ngăn được cô ta, Ngôn Du Nhiên chạy xộc thẳng vào tòa nhà đơn phía trước.
Cô ta muốn vào trong sân, nhưng lại bị quản gia Vương nhất quyết ngăn lại, Ngôn Du Nhiên đứng ở cửa sân bắt đầu hô hào: "Thẩm Thành Uyển! Cô đúng là cái loại phụ nữ hèn hạ! Cô như vậy mà cũng dám cướp người yêu của chị gái tôi! Cô giả chết trốn đi bao năm qua, vậy mà vừa về lại muốn cướp đoạt người yêu của người khác!"
"Thẩm Thành Uyển! Cô có bản lĩnh thì bước ra đây!"
Ngôn Du Nhiên nhất quyết muốn làm to chuyện, quản gia Vương cực kì hoảng sợ, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến Thẩm Thành Uyển đang ngủ yên trên phòng.
Bên dưới sân nhỏ vẫn còn đang ồn ào, thì trên cửa sổ tầng hai, có người đang tựa vào bệ cửa sổ, nhìn xuống phía dưới sân.
Người phụ nữ nở nụ cười với vẻ mặt vô tội, không phải là Thẩm Thành Uyển! "Cô Thẩm!"
Dì Trương lên tiếng, Thẩm Thành Uyển lại mở cửa số ra rồi dựa vào bệ cửa sổ, nhìn Ngôn Du Nhiên đang ở dưới sân chỉ trích mảng nhiếc cô: "Thẩm Thành Uyển! Cô mau xuống đây nói chuyện cho rõ ràng! Cô phải cho chị gái tôi một câu công bằng!"
Thẩm Thành Uyển giống như không hiểu gì hết, cô chỉ là mỉm cười.
Trong khi Ngôn Du Nhiên đang không ngừng chửi bới, thì phía sau có người vội vàng chạy tới, đó là Nhiếp Tấn Thành cùng với Ngôn Diệp Lan.
Nhiếp Tấn Thành vừa chạy đến vừa quát: 'Dì Trương! Nếu Thanh Uyển không cẩn thận ngã xuống, tôi sẽ hỏi tội gì!"
Dì Trương lập tức kéo Thẩm Thành Uyển vào trong, rồi đóng cửa sổ lại.
"Anh Tấn Thành! Anh không thể bởi vì Thẩm Thành Uyển đã cứu chị em một mạng, còn vô tình mất đi đứa nhỏ trong bụng, mà miễn cưỡng ở bên cạnh cô ta! Người anh yêu chỉ có chị gái em thôi!"
Ngôn Du Nhiên khẩn cầu nói, những lời này đều truyền vào trong tai Ngôn Diệp Lan, từ khi nào cô bắt đầu phải cầu xin lấy chút cảm tình nhỏ nhoi? Nhiếp Tấn Thành nhìn Ngôn Du Nhiên, chỉ một ánh mắt sâu thắm nặng trầm đã khiến cho cô ta yên tĩnh lại.
Trong tiếng gió, anh hạ giọng nói: "Du Nhiên, tôi không phải miễn cưỡng."
"Anh Tấn Thành..."
Ngôn Du Nhiên sửng sốt, ngay sau đó Ngôn Diệp Lan lập tức bảo trợ lý cưỡng ép đưa cô ta đi.
"Xin lỗi, hôm nay là chúng tôi quấy rầy rồi, chuyện này sẽ không có lần sau."
Ngôn Diệp Lan nói dứt câu rồi lập tức quay đi.
Nhiếp Tấn Thành bỗng nhiên gọi một tiếng: "Diệp Lan"
Cô dừng lại, cứ nghĩ rằng anh sẽ nói gì đó, nhưng anh lại đột ngột dặn dò một câu: "Ngôn thị là tâm huyết nửa đời của cha em, mọi chuyện em đều phải cẩn thận, nên có lòng phòng bị với người ngoài."
Ngôn Diệp Lan đáp lại câu "Cảm ơn vì lời khuyên của anh"
rồi xoay người cất bước.
Nhiếp Tấn Thành nhìn về bóng người phía trước khuất hẳn, anh mới đi vào nhà.
Trong phòng trên lầu, Thẩm Thành Uyển bị dì Trương cưỡng ép kéo vào, cô rất không vui nên ngơ ngác trợn tròn đôi mắt to đen nhánh tựa như một chú mèo con lạc đường nhưng lại phòng bị với mọi thứ.
Nhiếp Tấn Thành bước vào, lo sẽ khiến cô hoảng sợ cho nên chỉ biết nói: "Đừng sợ, em đừng sợ anh."
Chẳng biết từ lúc nào cũng không biết ở nơi đâu, trong lòng anh chẳng thể dứt bỏ cũng không thể để mất đi cô nữa rồi.
Thứ tình cảm đó sinh ra trong thầm lặng nhưng lại khó tự kiềm chế được.
Vô lý, thực sự vô lý như vậy đó.
Nếu một ngày cô tỉnh táo lại, chắc cô cũng sẽ không tin.