• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiếp Tấn Thành đột nhiên nôn ra máu, làm bà cụ mất hồn mất vía.

Ngay cả Quan Điền Vệ và mọi người cũng cảm thấy kinh hôn.

Nhiếp Tấn Thành được đưa đến bệnh viện để điều trị, bác sĩ sau khi kiểm tra toàn thân cho anh thì báo lại với bà cụ: "Bệnh nhân bị xuất huyết dạ dày cấp tính, tinh thần cũng không ổn định, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ gây tổn hại lớn đến cơ thể."

Bà cụ im lặng, không kìm được mà khóc, qua một đêm bà như già đi vài tuổi.

Bởi vì bà biết nguyên nhân mọi chuyện là do cái chết của Thẩm Thành Uyển.

Sau khi Ngôn Diệp Lan biết tin Nhiếp Tấn Thành bị ốm thì dẫn theo Ngôn Du Nhiên đến bệnh viện thăm hỏi.

Hai chị em nhà họ Ngôn đã quen biết bà cụ từ lúc còn nhỏ, nếu không phải vì chuyện xảy ra trong quá khứ, bà cụ cũng sẽ không có không thích Ngôn Diệp Lan.

Nhưng giờ mọi chuyện đã khác, một người chết, một người bị bệnh, người còn lại tuy rằng còn sống nhưng cũng phải chịu đựng đủ thứ.

Bà cụ nhìn thấy Ngôn Diệp Lan, bà đã sớm không còn gay gắt với cô ta như trước, kể từ khi biết tin cô về nước.

"Bà phải tự chăm sóc cho bản thân mình."

Ngôn Diệp Lan cầm tay bà cụ rồi nói, Ngôn Du Nhiên đứng bên cạnh cũng gật đầu nói phải.

Đôi mắt bà cụ ướt nhòe, bà lắc đầu bảo: "Ngôn Diệp Lan, bây giờ chỉ còn mỗi cháu, chỉ có cháu mới giúp nó vực dậy được."

Ba năm qua, bà cụ ngay từ đầu đã nhất quyết không chấp nhận Ngôn Diệp Lan, về sau lại dân dân buông đi, cho đến khi đối mặt với cái chết của Thẩm Thành Uyển, ân oán trong lòng bà cụ cũng tan dần.

Tới giờ phút này, ai còn muốn tính toán chuyện quá khứ, người còn sống mới là điều quan trọng nhất, nếu người mất thì cũng chẳng còn gì.

Ngôn Diệp Lan không muốn trong tình cảnh này bản thân lại nhận được sự chấp nhận của bà cụ, trong suốt khoảng thời gian tám năm, năm năm rời xa Hà Đông, ba năm chờ đợi trong đau khổ, nhưng cô lại không có chút niềm vui nào, chỉ có lòng thương cảm đối với bà cụ và nỗi buồn vô tận.

"Cháu chấp nhận ở bên cạnh anh ấy, nhưng cháu không có cách nào để giúp anh ấy tốt lên được."

Ngô Diệp Lan cũng mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, cô ta nhìn thấy khuôn mặt bất tỉnh của Nhiếp Tấn Thành qua cửa sổ phòng, cứ ngỡ là gân nhưng thật ra lại rất xa vời.

Cô ta thấy như vậy thì lòng đượm buồn, nhẹ giọng nói: "Bởi vì cháu không phải là liêu thuốc của anh ấy."

Bà cụ run sợ, mãi vẫn không thấy lên tiếng.

Người đời thường nói bệnh tim còn có thuốc tim, Nhiếp Tấn Thành là thuốc tim của Ngôn Diệp Lan, nhưng thuốc tim của Nhiếp Tấn Thành đã sớm không phải là cô ta.

Nhiếp Tấn Thành năm viện được vài ngày thì nhất quyết muốn xuất viện, ai ngăn cũng không được.

Anh rất tức giận, nhưng lần này không đến biệt thự Thẩm Viên nữa mà đi tới ngôi nhà trong sân vườn.

Đấy là nơi lúc nhỏ khi Thẩm Thành Uyển đang lang thang ngoài đường, được chú Ngô đón về rồi gửi đến ở tạm chỗ anh, Thẩm Thành Uyển xem nơi này như là nhà của mình vậy.

Khi Nhiếp Tấn Thành trở lại sân, mọi người thấy anh hướng về trường tiểu học.

Vừa bước vào trường, một hồi lâu vẫn không thấy ra.

Cuối cùng bà cụ phải đi kiểm tra, bà vừa đấy cửa ra thì phát hiện Nhiếp Tấn Thành ngôi trên sàn gỗ, trên tay ôm hũ tro trắng như ngọc.

Quan Điền Vệ nhận ra đó là hũ tro được lấy từ bia mộ khi anh tới Quảng Ninh, chỉ là không cẩn thận bị vỡ ra.

Hóa ra là bị giấu ở nơi này, nay đã được ráp lại đầy đủ, đáng tiếc là vẫn còn lưu lại vết nứt trên thân, như những dấu tích không thể nào lành lại được.

"Tấn Thành."

lòng bà cụ nóng như lửa đốt, chỉ sợ anh quá si tình mà xuống dốc, e là đến cả tính mạng cũng không còn.

Mọi người tìm đủ cách, nhưng cuối cùng vân là bất lực.

Ngay lúc cảm xúc lẫn lộn thì chú Ngô tiến đến trước mặt Nhiếp Tấn Thành, lấy ra một món đồ rồi đưa cho anh: "Cậu Tấn Thành, cậu nhìn xem."

Nhếp Tấn Thành tái mặt, cả người như bị đánh bại, ánh mắt lạc lõng hướng về phía trước.

Nhìn vào tấm hình xuất hiện trước mắt, anh hét lên: "Thẩm Thành Uyển."

Người con gái trong bức ảnh chính là Thẩm Thành Uyển, mái tóc đen dài xõa xuống dưới, vẻ đẹp hư ảo, nở một nụ cười như trước kia.

Đây không phải là quá khứ, mà là hiện tại, chính là Thẩm Thành Uyển hiện giờ! Thẩm Thành Uyển vẫn còn sống! Mọi người không biết vì lý do gì mà chú Ngô lại có ảnh chụp của Thẩm Thành Uyển, chú Ngô cho biết có người đem tấm ảnh gửi tới nơi này, Quan Điền Vệ hỏi đó là ai, chú Ngô vừa mới nói ra: "Là một người họ Trần."

Họ Trần? Quan Điền Vệ trong chốc lát liên nhận ra, ngoài Trần Minh Nguyệt thì không còn ai khác.

Nhưng năm đó, không phải rõ ràng là Thấm Thanh Nguyệt đã chết rồi sao? Giấy chứng tử do bệnh viện cấp là giả, tất cả đều là lừa gạt ư? Vê căn bản, Thẩm Thành Uyển không hê chết? Mọi người tràn đầy nghi hoặc, nhìn về phía Nhiếp Tấn Thành, anh không khó chịu nhưng đường như vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cẩn thận cầm tấm hình lên xem.

Sự ảm đạm đã đè nén anh suốt ba năm qua.

Ba năm không cho ai nhắc đến Thẩm Thành Uyển, ba năm sau mải lo công việc mà vẫn không thế xua tan nỗi đau này.

Phải đến khi tất cả mọi người nói cho anh biết Thẩm Thành Uyển thật sự đã mất thì anh như người mất hồn.

Ai ai cũng đều nhìn thấy tình yêu mà anh đã bỏ lỡ với Thẩm Thành Uyển, chỉ mình anh là nhất quyết không chịu thừa nhận.

Cũng coi như là đã chấp nhận cái chết của cô ấy rồi, giờ phút này, Nhiếp Tấn Thành cầm chặt tấm hình, loạng choạng đứng dậy, tuy thân hình đã gây yếu đi những vẫn là cậu chủ nhà họ Nhiếp, giọng nói anh khàn khàn, ra lệnh cho Quan Điền Vệ: "Đi tìm nơi có chiếc đàn cổ."

Quan Điền Vệ tiến lên nhìn kỹ thì mới phát hiện trong ảnh là Thẩm Thành Uyển, cô như tiên nữ từ trên trời ghé xuống nhân gian, chơi đàn ở đây.

Nhận được chỉ thị, Quan Điên Vệ phái người đi thăm do tình hình.

Điều kỳ quái chính là Nhiếp Tấn Thành không trực tiếp tìm Trân Phi Minh đế tìm kiếm câu trả lời.

Anh sử dụng mạng xã hội, cử người đi khắp nơi chỉ để tìm ra nơi có chiếc đàn cổ giống như trong ảnh.

Cuối cùng, sau gần hai mươi ngày, tin tức truyền đến, chiếc đàn cổ này không phải là một cây đàn cố bình thường mà là được chế tác từ một bậc thầy, bởi vì trên chiếc đàn đó có con dấu của anh ta, vì nó rất nhỏ nên không dễ gì mà phát hiện ra được.

Sau khi biết được gốc gác của chiếc đàn này, Nhiếp Tấn Thành đã không ngại xa xôi để đến một thành phố ở phía nam.

Được bao bọc bởi sông núi, thôn xa bát ngát, đẹp tựa chốn thần tiên.

Mọi người được trưởng thôn dẫn vào làng, càng đến gần nơi Hàm Ninh đẹp tựa tranh vẽ thì bước đi của Nhiếp Tấn Thành càng nặng nề.

Bỗng nhiên, họ đi vào sân trong, nơi những đứa trẻ đang chơi đùa quanh người con gái mặc chiếc váy màu trắng, cô giống như người trong bức ảnh, tóc đen như mực và hay cười, luôn cười như vậy.

"Là Thẩm Thành Uyển!"

Quan Điên Vệ không kìm được mà hét lên một tiếng rồi nhìn về phía Nhiếp Tấn Thành, thấy anh sững người một hồi lâu.

Một lúc sau, anh mới di chuyển, bước vào sân, đi về phía người con gái tóc dài đang mỉm cười ở ngay kia, Mọi người chỉ thấy Nhiếp Tấn Thành đi thẳng về phía Thẩm Thành Uyển, đột nhiên anh đưa tay ra, ôm chặt lấy cô, giống như vừa bắt được một món bảo vật quý giá, vì vậy không nỡ buông tay ra.

Nhưng không ngờ rằng Thẩm Thành Uyển bị làm cho hoảng hốt, vội vàng câm lấy chiếc nghiên mài mực trên bàn, ra sức đập vào đầu anh.

Quan Điền Vệ hút một hơi, máu chảy xuống từ trán của Nhiếp Tấn Thành.

Trong màu máu đỏ tươi, mọi người nhìn thấy hình ảnh người đàn ông tuấn tú ôm chặt lấy một cô gái tóc dài, anh sững sờ nói: "Anh biết em trách anh, cho nên không chịu trở về, cho nên em mới không chịu trở về."

Anh không giận cũng không vui, nhưng ngay khoảnh khắc ôm chầm lấy cô, nước mắt anh lại rơi xuống.

Oà khóc lên như một đứa trẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK