Lúc Nhiếp Tấn Thành trở lại Biệt thự Thẩm Viên, Thẩm Thanh Uyển đã bỏ đi từ sớm.
"Cậu chủ..."
Sau khi bận rộn một hôi, quản gia Vương báo cáo: "Hành lý của cô Diệp Lan đã dọn xong."
Ngôn Diệp Lan vẫn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách của biệt thự, sau khi Thẩm Thanh Uyển rời đi, cô vẫn ngồi im như thế không cử động gì.
Tới tận khi Nhiếp Tấn Thành quay về, cô cũng chỉ nhìn chứ không nói năng gì.
"Chị!"
Ngôn Du Nhiên vẫn khăng khăng bảo vệ chị mình, cô ta không kìm nén được liên kêu lên: "Chuyện này vốn không phải tại chị! Sao chị phải áy náy để rồi tự trách? Anh Tấn Thành cũng về rồi, chị có thể nói với anh ấy rằng Thẩm Thanh Uyển tự bỏ đi, chúng ta không ai đuổi cô ta đi, nhưng cô ta cứ như đã phát điên rồi vậy!"
Nhiếp Tấn Thành nhìn Ngôn Diệp Lan, tiếng Ngôn Du Nhiên âm âm truyền đến: "Cô ấy điên rồi?"
"Dạ!"
Ngôn Du Nhiên nhảy qua những chỉ tiết kia, chỉ nói kết quả.
"Cũng không rõ là chuyện gì đã xảy ra, Thẩm Thanh Uyển đột nhiên đứng ở đây cười như điên vậy! Sau đó cô ta bỏ đi "Lúc ấy dì Trương cũng ở đây, chính mắt bà ấy nhìn thấy!"
Ngôn Du Nhiên lại vội vã hô lên: "Anh Tấn Thành, nếu anh không tin có thể gọi dì Trương qua hỏi cho kĩ càng."
Nhưng Nhiếp Tấn Thành chỉ hạ giọng đáp lời: "Đương nhiên là anh tin tưởng em, cũng tin tưởng chị em rôi!"
Ngôn Du Nhiên vốn chắc chắn rằng Nhiếp Tấn Thành sẽ không vì Thẩm Thanh Uyển mà trách phạt hai người, lần này cô vui vẻ quay đầu nói với chị mình: "Chị, em đã nói là anh Tấn Thành sẽ tin chúng ta mài Chị, sao chị vẫn không nói gì?"
Tính tính Ngôn Diệp Lan trước giờ trâm lặng, hôm nay lại càng im lặng, trong mắt Nhiếp Tấn Thành cũng ánh lên sự đau lòng: "Du Nhiên, em đi xem xem bữa tối chuẩn bị xong chưa"
Ngôn Du Nhiên đáp lời, thức thời rời khỏi phòng khách.
Nhiếp Tấn Thành bước từng bước từ từ đi về phía Ngôn Diệp Lan đang ngồi bất động, im lặng.
Tay anh cầm tay cô, giống như nâng niu lưu ly dễ vỡ: "Diệp Lan"
Lúc này Ngôn Diệp Lan mới lên tiếng: "Em không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy..."
"Không liên quan tới em, em không cần tự trách."
Nhiếp Tấn Thành dịu dàng nói.
Anh nhẹ nhàng nâng mặt cô ta lên, đôi mắt cô long lanh yêu kiều như hồ nước thu nhìn anh, tràn ngập trong đau thương không nói lên lời.
Nhiếp Tấn Thành ôm cô vào ngực, Ngôn Diệp Lan cũng không đẩy anh ra, cô nhớ anh, loại nhớ nhung khắc cốt ấy chỉ có những cái ôm chân thật mới có thể lấp đầy, cô nghe anh nói: "Ở lại đây, những việc khác để anh."
Bọn họ xa nhau tận năm năm, trong cuộc sống hàng ngày ở nơi xứ lạ cách nhau hai bờ đại dương, không khi nào Ngôn Diệp Lan không nghĩ về bên cạnh người đàn ông này, nhưng tới hôm nay, hai người họ thực sự có thể ở cạnh nhau nữa sao? Nhiếp Tấn Thành ôm cô thật chặt: "Anh sẽ không để em đi nữa!"
Ngôn Diệp Lan cũng không giãy dụa, dù có phải chết trong sự dịu dàng này cô cũng cam tâm tình nguyện.
Họ im lặng ôm nhau, cuối cùng cô cũng nói: "Còn Thẩm Thanh Uyển, hay là tìm cô ấy về đã..."
Mà hiện giờ Thẩm Thanh Uyển được bà yêu quý, cô lại càng không muốn bị hiểu lầm là mình tới ép cô ta rời đi, cho nên cô nhất định phải tìm cô ta trở về: "Tấn Thành..."
Ngôn Diệp Lan vẫn còn được ôm trong ngực anh, giọng nói lạnh nhạt của anh văng vẳng: "Không cần!"
"Nhưng...
Ngôn Diệp Lan cảm thấy không được ốn: "Cô ấy cứ như vậy rời đi, không quay trở lại thì em phải làm sao?"
Không trở lại, biến mất vĩnh viễn? Mắt Nhiếp Tấn Thành chợt toát lên vẻ căng thẳng: "Không thể nào!"
Tuy biến hóa nhỏ nhưng Ngôn Diệp Lan lại cảm nhận được rõ ràng rằng anh không kiềm chế được sự tức giận.
Dù lúc này cô không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh, nhưng sự kiên định của anh làm cô kinh ngạc tới thất thần: "Cô ta thích nhất là đùa bịp, nhất định sẽ trở lại thôi"
Anh không đi tìm, cũng vì cho rằng lần này Thẩm Thanh Uyển chỉ cố tình gây náo loạn ư? "Nhất định là vậy!"
Anh kiên quyết như vậy, còn tức giận tới mức vặn vẹo, anh cố chấp đến mức không ngôn từ nào tả nổi, khiến cho Ngôn Diệp Lan kinh hãi.
Nhiếp Tấn Thành quả thực không phải người đi tìm Thẩm Thanh Uyển.
Mà Thẩm Thanh Uyển cũng không quay lại công ty nữa.
Buổi chiều, lúc trợ lí Trần tới phòng làm việc thông báo lịch trình cũng nhắc tới Thẩm Thanh Uyển: "Tổng giám đốc Nhiếp, lúc nãy tôi mới gọi điện cho Thẩm Thanh Uyển, cô ấy nghe nhưng hình như không khỏe lắm, cô ấy nói sẽ gửi đơn từ chức tới phòng Nhân Sự"
Vừa nghĩ tới Thẩm Thanh Uyển, Nhiếp Tấn Thành như muốn bốc khói, lần này không chỉ giả bệnh nữa lại còn muốn từ chức? "Tùy cô ta đi!"
Nhiếp Tấn Thành lạnh lùng nhả ra một câu.
Đến khi trợ lí Trần báo cáo xong đi ra ngoài, phòng Nhân Sự mới gọi qua đường dây nội bộ: "Đã nhận được đơn từ chức của trợ lý đặc biệt Thẩm..."
Tin tức bắt đầu truyền đi với tốc độ ánh sáng, Thẩm Thanh Uyển đi theo Tổng giám đốc Nhiếp nhiều năm như vậy lại từ chức làm cả công ty rung chuyển ở mức chưa từng có tiền lệ, trên dưới đều bàn luận sôi nổi, tựu chung lại là Thẩm Thanh Uyển thua trẳng trong trận chiến giữa những người phụ nữ này, cô hoàn toàn không phải đối thủ của cô chủ nhà họ Ngôn, cuối cùng vì giữ lại chút tôn nghiêm mà chủ động xin từ chức.
Sau khi Chu Vũ Lâm nghe ngóng được tin tức liền lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Uyển: "Hiện giờ cả công ty đều nói.
sau khi chị lấy một khoản phí chia tay lớn thì thong dong sung sướng rời đi "
"Giờ chị đang rất sung sướng."
Lúc này Thẩm Thanh Uyển đang cầm điện thoại đứng trước một hàng tủ kính, ánh mặt trời nóng bỏng, nhưng đáy mắt cô lại giăng đây u ám.
Chỉ trò chuyện đôi câu cô cũng đã thấy khó chịu, không kịp nói thêm, cô lấy lí do đang muốn tiêu tiên tới khuynh gia bại sản để cúp điện thoại.
Vừa cúp điện thoại, Thẩm Thanh Uyển vừa vịn tủ kính vừa che ngực, cố gắng nén cảm giác buồn nôn mãnh liệt kia.
Nhân viên nữ của cửa hàng đột nhiên chạy ra, Thẩm Thanh Uyển còn tưởng là ra đuổi mình nên định bỏ đi.
Ai ngờ cô ấy đỡ cô, nói: "Thưa cô, ngài Trần mời cô vào trong nghỉ ngơi."
Thẩm Thanh Uyển theo tiếng nói tìm kiếm, mơ hồ có thể thấy bóng người mang phong thái nổi bật ngồi trong cửa tiệm tinh xảo.
Không ngờ lại vô tình gặp Trần Phi Minh ở nơi này, Thẩm Thanh Uyển không từ chối ý tốt này nữa, cũng vì cô đang thật sự khó chịu.
So với âu phục phẳng lì gọn gàng của Trần Phi Minh, Thẩm Thanh Uyển ăn mặc thoải mái hơn, cô chỉ mặc một cái váy lanh màu trắng.
Dáng vẻ mộc mạc thuần khiết này khiến người ta không nhận ra cô từng là trợ lý đặc biệt Thẩm không gì không thể của tập đoàn Niếp thị.
Trân Phi Minh trâm giọng nói: "Giờ đang là thời gian làm việc, cô cũng rảnh rỗi thật đấy."
"Tổng giám đốc Trân cũng vậy, không phải sao?"
Thẩm Thanh Uyển chậm rãi đi tới, cô mỉm cười: "Tâm trạng tốt thật, còn tới đây uống trà"
Đây là một cửa hàng thời trang nữ cao cấp, mỗi một bộ lễ phục hợp thời trang đều được nhà thiết kế chế tác thủ công nên rất đắt đỏ.
Nhưng Trân Phi Minh xuất hiện ở đây đương nhiên không đơn giản là đi uống trà chiêu.
Thẩm Thanh Uyển đoán hẳn là anh ta có hẹn với người đẹp, vì để có được một tiếng cười của người đẹp.
"Tôi còn phải cảm ơn tổng giám đốc Trân đã cho người tặng cho tôi nhiều quà như vậy.
Nhưng không may là hôm nay tôi không đến công ty, cho nên chỉ có thể xin từ chối, vẫn mong tổng giám đốc Trần lượng thứ cho."
Trước đó Thẩm Thanh Uyển nhận được cuộc điện thoại của thư ký Trần cho nên cũng biết được việc này.
Trần Phi Minh lại bất chợt nói: “Hôm nay cô từ chức lẽ nào là đã có thai?”
Thấm Thanh Uyến liền ngấn người, giống như bản thân nghe thấy một lời nói đùa: “Tổng giám đốc Trần thích nói đùa quá rồi. Chuyện này sao có thế chứ”
Thấm Thanh Uyến cười nhưng trái tim lại như rơi xuống nơi không đáy.
Cô không hề nhận ra kinh nguyệt tháng này của mình đã đến muộn.
Lễ nào, lẽ nào cô đã mang thai con của Nhiếp Tấn Thành?
Chuyện này sao có thế chứ, chuyện này tuyệt đối là không có khả năng.