• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi không kể chuyện cười."

Trần Phi Minh hết lần này tới lần khác không cho cô một nấc thang để đi xuống: "Rốt cuộc em có mang thai hay không?"

Giữa bọn họ vốn dĩ chưa từng gặp mặt nhau, nhưng chỉ trong nháy mắt, Trần Phi Minh đã vứt bỏ lớp ngụy trang đầy khách sáo, hỏi đi hỏi lại cô.

Thẩm Thanh Uyển ngưng lại nói: "Giám đốc Trân, đây là chuyện riêng của tôi."

Trên khuôn mặt anh tuấn của Trần Phi Minh vẫn giữ nguyên nụ cười, lần đầu tiên Thẩm Thanh Uyển nhìn thấy anh ta đã cảm thấy anh ta là một người tao nhã lịch sự.

So với Nhiếp Tấn Thành lúc nào cũng lạnh lùng và u ám, thì anh ta lại như một làn gió xuân, nhưng ngay cả gió xuân cũng có mặt xấu xa, trên thương trường lại là một nhân vật gian ác.

Ngay tại thời điểm này, khi bị anh ta nhìn chăm chăm, Thẩm Thanh Uyển vẫn cảm thấy có đôi phần áp lực.

"Chẳng nhẽ em không biết tự trọng, tự ái sao? Em định cứ như vậy, không danh không phận mà đi theo Nhiếp Tấn Thành sao?"

Cuối cùng Trần Phi Minh cũng cau mày: "Nếu dì Linh biết em bây giờ như vậy, liệu sẽ đau lòng tới mức nào?"

Trong lòng Thẩm Thanh Uyển thắt lại, "dì Linh"

mà Trần Phi Minh nhắc tới chính là vợ hai của cha Trân, cổ họng cô như nghẹn lại, mãi mới nói được: "Bà Trần đã sớm qua đời, người chết rồi không còn biết gì nữa, những điều đó chỉ là để lừa gạt người còn sống thôi."

"Huống hồ lúc bà ấy còn sống cũng chưa từng biết đến sự tồn tại của tôi."

Thẩm Thanh Uyển tiếp lời anh ta nói: "Từ trước đến nay tôi với bà Trân đều là người xa lạ Xin lỗi, tôi đi trước!"

Thẩm Thanh Uyển đứng dậy muốn bỏ đi, cô không muốn nhớ lại nữa, kí ức của cô về bà ta đã sớm trở thành bức ảnh đen trắng, bởi bà ta sớm đã thành vợ người khác, mẹ đứa trẻ khác...

Nhưng Trần Phi Minh nhanh hơn cô một bước, anh ta vội vàng kéo lại không cho cô đi: "Thẩm Thanh Uyển!"

"Giám đốc Trần, xin hãy biết chừng mực!"

Thẩm Thanh Uyển cũng không khách khí đáp lại.

"Tại sao em luôn chối từ ý tốt của người khác, anh đang quan tâm em!"

Trần Phi Minh nắm lấy cổ tay cô, giọng anh dịu đi một chút.

"Nếu em đã từ chức rời khỏi Nhiếp thị, vậy tới bên cạnh anh đi.

Tin anh, anh sẽ thu xếp mọi việc cho em, cả bên Nhiếp Tấn Thành em cũng không cân lo lắng nữa, tất cả hãy để anh giải quyết.

Thẩm Thanh Uyển nghe anh ta nói, mãi vân không đáp lại.

Trần Phi Minh chỉ sợ cô không tin tướng, nên mới nhắc lại lần nữa: "Thẩm Thanh Uyển! Anh thật lòng muốn tốt cho eml"

Một người rốt cuộc có mấy phân thật lòng? Lúc nào mới là thật lòng? Thẩm Thanh Uyển đã sớm không thể phân rõ, cô nhẹ nhàng nói: "Trân Phi Minh, tôi đã sớm nói với anh rồi, tôi không cần sự trợ giúp từ anh."

Trân Phi Minh ngấn ra, nhìn thấy cô ngạo mạn nhưng lại nở nụ cười mang ý từ chối, cô kiêu ngạo như vậy, nhưng lại có thể khố sợ hèn mọn chống chịu tới hôm nay...

"Thẩm Thanh Uyển..."

Trân Phi Minh nhíu mày nhưng anh ta chưa kịp nói tiếp, thì nghe thấy một giọng nữ tò mò vang lên: "Anh?"

Trước mặt xuất hiện một cô gái trẻ tầm 20 tuổi, mái tóc ngắn xinh đẹp, dáng người cân đối, lông mày, chân mày đều thanh tú, đáng yêu, làn da trắng sáng không chút tì vết, nhìn là biết con gái nhà giàu có, được cha mẹ cực kỳ yêu thương...

"Cô gái này là?"

Cô ấy đang nhìn Thẩm Thanh Uyển, ánh mắt đầy sự nghi ngờ.

"Trần Minh Nguyệt, cô ấy là...của em"

Trần Phi Minh định nói rõ mọi chuyện thì bị Thẩm Thanh Uyển cất ngang: "Xin lỗi, làm phiên rồi!"

Sau khi nói xong những lời này, Thẩm Thanh Uyển vội vàng rời đi.

Trần Phi Minh nhìn bóng người đang chạy đi, anh ta rơi vào trầm lặng.

Trần Minh Nguyệt tới gân hỏi: "Chị gái vừa rồi là ai thế? Anh, lẽ nào là bạn gái anh à?"Phía trước người qua đường nườm nượp, Thẩm Thanh Uyển như người không nơi nương tựa, lạc trôi giữa dòng đời, cô nghĩ tới năm ấy, bà Trân đưa đứa con gái mà mình hết mực yêu thương tới dự tiệc sinh nhật mười tuổi của cô, cô chỉ có thể đứng quan sát trong im lặng, nghe bà Trân mỉm cười nói: Minh Nguyệt, mẹ yêu con.

Thẩm Thanh Uyển hiểu không phải người mẹ nào cũng yêu thương con mình sâu sắc.

Ví dụ như cô, cô cũng sẽ không yêu nó.

Bởi vì nếu như cô mang trong mình đứa con của Nhiếp Tấn Thành, kết quả chỉ có một, chính là phá thai.

Giờ đây, mọi chuyện đều sắp trở thành sự thật, Thẩm Thanh Uyển ngã quỵ trong nhà tắm, trong tay cô là que thử thai có hai vạch ðỏ.

Cô mang thai rồi.

Trong ánh sáng ngũ sắc của hoàng hôn rực rỡ, cô thắp một ngọn nến trên bệ đá, xung quanh mọi thứ đều mờ mịt, ánh mắt của Thẩm Thanh Uyển cũng như vậy.

Cô ngồi đây cũng đã mấy tiếng đồng hồ, bầu trời bên ngoài cửa sổ ánh sáng cũng đã buông xuống chuyển sang màn đêm.

Cô không biết tại sao cuối cùng mình lại về đây, trở lại trường tiểu học nơi cô ở còn chưa tới một tháng.

Thẩm Thanh Uyển cúi đầu, buông thöng hai tay ra hai bên, cô đang ở tư thế cẩn trọng.

Cô cẩn trọng không phải vì ở đây làm cô cảm thấy lạ lẫm khó chịu, mà vì mỗi lần cô trở lại đều là lúc cô chán nản nhất.

Cô muốn thú nhận tội lỗi của mình với ông trời, cô sắp trở thành một người tàn nhân, hai tay nhuốm đầy máu, tự tay giết chết máu mủ của mình, thậm chí ngay cả việc đứa bé này là trai hay gái cô cũng không biết, Con à, mẹ xin lỗi, tất cả đều là mẹ sai...

Cô không thể giữ lại đứa bé này, Nhiếp Tấn Thành sẽ không cho phép điều đó, cô cũng không có dũng khí để trở thành mẹ đơn thân.

Cho dù có được sinh ra thì đối với đứa bé mà nói, đấy cũng chỉ là hành hạ nó, bởi vì nó sẽ không được cha thương yêu, còn bị ánh mắt lạnh lẽo của người đời soi mói.

Nhưng tại sao cô vẫn chẳng thể bỏ được, cô không thế không mong chờ, muốn nhìn thấy đứa bé ra đời, dù chỉ một chút...

Đây thực sự là một tội ác.

Thẩm Thanh Uyển, là mày đang tạo nghiệp.

Tay cô không tự chủ được năm chặt vào, móng tay găm vào lòng bàn tay đau tới chết lặng.

Chợt cửa bị đẩy một cái "sâm", Thẩm Thanh Uyển kinh ngạc tận đáy lòng, cô nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc đi vào.

Đi đầu là một người cao lớn uy mãnh tên Quan Điền Vệ, anh ta là một trong số những người thân nhất bên cạnh Nhiếp Tấn Thành, cao 1m80, từ nhỏ đã cùng anh học võ và cũng là vệ sĩ của anh.

Quan Điền Vệ nói: "Cậu chủ bảo cô qua ngay bây giờ!"

Thẩm Thanh Uyển ngôi trên ghế dài không chịu đứng dậy: "Nếu tôi không đi thì sao?"

Quan Điền Vệ hạ giọng: "Cậu chủ nói dù có trói cũng phải trói vê!"

Thẩm Thanh Uyển cho rằng Nhiếp Tấn Thành đã tha cho cô, nhưng không nghĩ tới vốn dĩ chẳng thể có chuyện này.

Sớm biết như vậy cô đã đi thật xa để anh ta không tìm được.

Còn bây giờ, cô chỉ có thể bị ép lên xe.

Trong màn đêm, xe không quay về Biệt thự Thẩm Viên mà đến một bệnh viện tư, Thẩm Thanh Uyển nhận ra chỗ này, ngày trước mỗi lần Ngôn Diệp Lan cần truyền máu, cô đều bị đưa tới đây...

Nhưng bệnh của Ngôn Diệp Lan sớm đã ổn rồi, sao cô vẫn phải tới đây? Vội vàng đi theo đám người vào tòa nhà cấp cứu, khi Thẩm Thanh Uyển đến trước cửa phòng cấp cứu thấy không ít người đang tụ tập ở hành lang.

Cô còn chưa đứng yên, chỉ nghe thấy tiếng khóc thút thít, y tá thì đang thúc giục, Du Nhiên vừa khóc vừa nói: "Anh Tấn Thành! Chị gái em sẽ không có chuyện gì chứ? Anh mau cứu chị em đi!"

Thẩm Thanh Uyển hoàn hồn trở lại, là một bóng đen đột nhiên chụp xuống, là anh ra lệnh cho cô: "Truyền máu cho Diệp Lan!"

Thẩm Thanh Uyển nhìn chằm chằm vào giữa đám người, là khuôn mặt của người đàn ông mà cô đã yêu suốt 16 năm nay, nhưng anh cử người đến tìm cô chỉ bởi vì một người phụ nữ khác đang cần truyền máu.

Cô không nhịn được mà hét lên: "

Nhiếp Tấn Thành! Tôi cũng là con người, chứ không phải là cái ngân hàng máu! Chả lẽ mục đích để tôi sống chính là có thể cung cấp máu cho Ngôn Diệp Lan bất cứ lúc nào!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK