Thân thể đột nhiên bị thứ gì đó đâm mạnh vào bên trong, Thẩm Thanh Uyển lập tức tỉnh lại! Cô bị bàn tay của người đàn ông kia tùy ý xoa nắn, cả người nhịn không được mà run rẩy.
Cùng với tiếng va chạm "Bạch bạch", cô bèn hỏi với vẻ rầu rĩ: "Anh đã về rồi sao?"
Giọng nói khàn khàn của cô mang theo cơn buồn ngủ rõ rệt, nhưng lại đón nhận lời nói lạnh lẽo chứa đầy sự chế nhạo của người đàn ông kia: "Có vẻ như cô không sợ một chút nào nhỉ? Thật đúng là gấp không chờ nổi! Ôm quần áo của tôi cầu xin sự cưng chiều ở chỗ này sao?"
Cả người bị đâm tới đâm lui, lúc này Thẩm Thanh Uyển mới nhớ ra giờ phút này cô đang ở bên trong văn phòng của Nhiếp Tấn Thành.
"Không phải! A!"
Anh dùng sức thâm nhập thô bạo vào bên trong cơ thế cô, cô không khỏi kinh hãi kêu lên một tiếng.
Bởi vì tối hôm qua phải tăng ca, thế nên trong lúc ngồi ở đây chờ anh về.
Cô không chịu nổi cơn buồn ngủ, sau đó đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Nhưng không ngờ mãi cho đến lúc anh trở về, cô vẫn chưa tỉnh lại.
"Thế chiếc áo vét này là sao?"
Anh vừa mặc sức chỉ phổi cô, lại vừa có thể vô cùng lý trí chất vấn cô.
"Bởi vì điều hòa hơi lạnh..."
Thẩm Thanh Uyển lại bị anh dày vò đến mức không có cách nào tự hỏi, giọng nói cũng theo tần suất ra vào của anh mà trở nên đứt quãng.
Sự đối xử thô bạo của Nhiếp Tấn Thành khiến cô cảm thấy đau đớn: "Anh làm tôi đau!"
"Xem ra gân đây tôi rất lạnh nhạt với cô thì phải!"
Giọng nói của người đàn ông không một chút cảm xúc ngắt lời cô, chỉ có động tác trên cơ thể là cảng ngày càng trở nên kịch liệt.
Gân đây công ty đang đàm phán một hạng mục lớn với một tập đoàn nước ngoài, Nhiếp Tấn Thành là tổng giám đốc nhưng vẫn phải làm mấy việc này.
Mấy ngày nay quả thật là anh vô cùng bận rộn, thế nên cũng đã mấy ngày chưa chạm vào người cô.
Giờ phút này cơ thể của Thẩm Thanh Uyển run lên không ngừng, đón nhận anh thừa nhận anh, lần lượt bị nhãn chìm bởi sóng nhiệt đánh bất ngờ từ phía anh.
Trong lúc cả hai vào giai đoạn nước rút, cô không nhịn được muốn ôm anh rồi hôn lên môi anh, cô khát vọng muốn nhận được một chút vuốt ve an ủi từ Nhiếp Tấn Thành.
Nhưng tay của cô vừa mới đụng vào anh thì đã bị anh lạnh lùng nắm lấy.
Khi đôi mắt lạnh như băng của Nhiếp Tấn Thành nhìn về phía cô, phân khoái cảm sắp không thể khống chế nổi kia đột nhiên cũng đông cứng thành băng.
"Rất xin lỗi"
Cô nói với vẻ mất hồn, sâu tận đáy lòng lại đau đớn đến chết lặng.
Từ trước đến nay Nhiếp Tấn Thành cũng không hôn cô, anh chỉ muốn thân thể của cô - giống như muốn một con rối gỗ không có linh hồn vậy.
"Vì sao phải xin lỗi?"
Ánh mắt của Nhiếp Tấn Thành nhìn cô chăm chú: "Chẳng lẽ là bởi vì chiêu nay lúc cô trở về nhà họ Nhiếp, cố tình khoe khoang cho Diệp Lan thấy chiếc dây chuyền có giá ba trăm ba mươi triệu trên cổ cô?"
Buổi chiều trở về nhà họ Nhiếp là bởi vì bà cụ phái người đón cô tới đó.
Lúc đầu Thẩm Thanh Uyển cũng không biết nguyên nhân là vì sao, ai ngờ bà cụ lại đeo chiếc dây chuyền Sapphire - vật gia truyền của nhà họ Nhiếp có giá ba trăm ba mươi triệu lên cổ cô.
Thẩm Thanh Uyển khiếp sợ không thôi, sao cô có thể không biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào chứ.
Chẳng qua, ngoài ý muốn chính là Ngôn Diệp Lan cũng ở đấy.
Lúc đầu trên khuôn mặt thuần khiết xinh đẹp của Ngôn Diệp Lan là sự ấn nhẫn trầm Tĩnh, trong phút chốc nó lại trở nên trắng bệch, giống như cô ta đã mất đi báu vật mà bản thân võ cùng quý trọng vậy.
"Thật sự là trước đó tôi không hề hay biết gì cả!"
Và cô tin rằng, anh chắc chắn sẽ không tin cô.
"Thẩm Thanh Uyển! Việc mà cô giỏi nhất chính là diễn trò! Đừng có ra vẻ vô tội ở đây nữa!"
Nhiếp Tấn Thành nói với vẻ ngoan độc, sau đó anh liên tục đổi các tư thế khác để dày vò cô.
Trong chuyện quan hệ này, lúc nào Nhiếp Tấn Thành cũng hung mãnh không biết tiết chế là gì.
Lúc mới đầu Thẩm Thanh Uyển còn có thế phối hợp, thậm chí cảm nhận được sự sung sướng, nhưng khi anh bắt đầu tức giận, cô lại chịu không nổi.
Cô không chịu đựng được thì sẽ bắt đầu cầu xin tha thứ, hốc mắt cũng bắt đầu ửng đỏ, chỉ hy vọng anh có thể đối xử với cô dịu dàng hơn một chút.
"Tất cả mọi chuyện đều là do cô tự chuốc lấy!"
Lại một lần nữa nữa cơ thể bị đâm xuyên qua, Thẩm Thanh Uyển nghe thấy lời nói chứa sự căm thù đến tận xương tủy của Nhiếp Tấn Thành: "Một tay cô sắp đặt chuyện năm đó, còn không phải là bởi vì cô muốn tôi làm tình với cô sao?"
Những lời nói ngang ngược thô tục của anh đều cất chứa sự trào phúng và sỉ nhục.
Thẩm Thanh Uyển mờ mịt nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc này, khuôn mặt ấy vẫn lạnh lùng tàn khốc như cũ.
Ở trong mắt anh, cô chính là một người cực kỳ đê tiện.
Từ lâu anh đã cho rằng cô cố ý hãm hại Ngôn Diệp Lan là vì tư lợi và sự ích kỷ của bản thân.
Mà cô đã không còn dũng khí giống như năm đó tỏ tình với anh, dâng toàn bộ trái tim của mình ra trước mặt anh, rồi lại ngây ngốc nói với anh: Nhiếp Tấn Thành, tôi yêu anh.
Nhiều năm sau, cô chỉ muốn hỏi một câu: "Nhiếp Tấn Thành, đến khi nào tôi mới có thế ngừng yêu anh đây?"