"Đưa cô ấy đi truyền máu đi!"
Nhiếp Tấn Thành để lại một câu, sau đó liền đi gọi y tá.
Y tá vội vàng bước đến hỏi: "Chị à, dạo gần đây sức khỏe của chị có tốt không? Lần này lấy máu cân một số lượng khá lớn đó ạ...".
"Trước đây cũng đã từng lấy bằng đó máu, không vấn đề!"
Nhiếp Tấn Thành trực tiếp lên tiếng trả lời.
Lần đó là bởi vì Ngôn Diệp Lan phải phẫu thuật tim,Thẩm Thành Uyển vừa lấy máu xong liên cảm thấy đầu óc choáng váng, nguyên một tháng đều nằm dưỡng bệnh, ba tháng sau mới trở lại bình thường, thực sự muốn lấy đi nửa mạng của cô mà! Nếu như còn phải lấy máu như vậy thêm một lần, cho dù cô không chết, cũng muốn lấy cả mạng của cô rồi! "Mời đi theo tôi..."
Y tá mời Thẩm Thành Uyển đi lấy máu, cô liên cự tuyệt một cách mạnh mẽ: "Dựa vào cái gì mà tôi phải cho cô lấy máu chứ! Tôi không đồng ý! Nếu bệnh viện cố tình cưỡng ép để lấy máu của tôi chính là phạm pháp!"
"Ngài Nhiếp..."
Y tá bị dọa đến nỗi không dám cử động.
Hơn nữa Thẩm Thành Uyển vừa hét, làm kinh động đến đám người đang dừng chân ở hành lang.
"Thẩm Thành Uyển! Từ nhỏ cô đã luôn hiến máu cho chị gái của tôi, đây cũng không phải lần đầu!"
Ở đằng sau, tiếng khóc nức nở của Ngôn Du Nhiên truyền đến: "Năm đó anh Tấn Thành chọn cô, cũng chính là bởi ý cô có loại máu hiếm giống chị của tôi! Bây giờ hiến thêm một lần, chẳng lẽ sẽ khiến cô chết hay sao!"
Năm năm rồi...
Năm năm không hề gặp lại Ngôn Diệp Lan, cô dường như đã quên mất con người này, cô đã từng là một kho chứa máu, sự tồn tại của cô cũng chính là để kịp thời cung cấp máu cho Diệp Lan, thậm chí ngay cả khi cô ta đã đủ tuổi để làm phẫu thuật, vân phải truyền máu cho cô ta bất kì lúc nào.
Trong kí ức của Thẩm Thành Uyển, ngoài việc sống trong nhà họ Nhiếp, ngoài việc là đi theo Nhiếp Tấn Thành đi học, thì chính là đi bệnh viện hiến máu cho Ngôn Diệp Lan.
Từ lâu đã không phải lần đầu, trước giờ cô đến bệnh viện đều trực tiếp năm xuống nghe tiếp y tá lấy máu, nhưng mà bây giờ thì....
"Không làm được! Tôi không đồng ý!"
Thẩm Thành Uyển cự tuyệt một cách lạnh lùng.
"Sao cô có thể nhẫn tâm như thế Bây giờ chị tôi đang nẫm trong phòng phẫu thuật! Nếu như phẫu thuật mà xảy ra vấn đề gì, thì cô chính là tội phạm giết người!"
Ngôn Du Nhiên phẫn nộ chỉ trích, khóc không thành tiếng: "Cô nhẫn tâm nhìn thấy chết mà không cứu ưt"
"Cô ta là chị của cô, có liên quan gì tới tôi! Tôi không cứu cô ta, thi có nghĩa là tôi mang tội ác tày trời ư? Ngôn Du Nhiên! Cô nên nhớ bây giờ là cô đang cầu xin tôi, chứ không phải tôi cầu xin cô!"
Trong lúc đang nghiêm giọng nói, thì tay của Thẩm Thành Uyển đột nhiên bị ai đó nắm lấy.
Hai mắt Nhiếp Tấn Thành lạnh băng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tất cả đều bởi vì cô! Là cô đã hại cô ấy, chẳng lẽ cô còn muốn nhìn cô ấy chết! Tôi bảo cô hiến máu! Cô nghe rõ chưa!"
Thẩm Thành Uyển cảm thấy đau lòng, lúc trước khi lên đường đến bệnh viện, cô mù tịt không biết chuyện gì đang xảy ra, sao bây giờ đã biến thành cô hại người ta rồi? "Ngôn Diệp Lan mắc bệnh từ nhỏ là bởi vì tôi à? Bây giờ cô ấy phải nằm ở phòng cấp cứu là tại bởi vì tôi? Hóa ra tôi có thể kiểm soát sinh mệnh của một người!"
Cô càng nói càng lớn giọng, dường như chôn chân tại chỗ.
"Nếu không phải bởi vì cô chạy từ Thấm Viên ra, thì làm sao có thể làm kinh động đến bà!"
Nhiếp Tấn Thành phẫn nộ giống như muốn lật tung cả trời đất, sự tức giận ngập trời đó khiến cô muốn sụp đổ: "Cô cố ý làm loạn lên một hồi, khiến bà phải đuổi Diệp Lan đi! Cô rõ ràng biết rằng bà thương cô yêu cô, cô vẫn nhất quyết phải làm cho Ngôn Diệp Lan nhìn thấy, khiến cô ấy phải đứng ra."
"Cô thành công rồi đấy! Bà đuổi Diệp Lan đi, cô ấy vừa rời khỏi Thẩm Viên liên bị xe đâm! Cô nói tất cả không phải lỗi của cô ư?"
Nhiếp Tấn Thành giống như tra hỏi cô vậy, còn cô cảm thấy mọi thứ trở nên mơ hồ.
Bây giờ cô mới hiểu thế nào là nguyên nhân hậu quả, hóa ra là như vậy, Ngôn Diệp Lan vì như vậy mới phải nằm trong phòng phẫu thuật...
"Tôi nói cho cô biết! Thẩm Thành Uyển! Hôm nay cho dù có phải lấy cạn máu của cô, cũng phải cứu được mạng của Diệp Lan!"
Cô đúng là một đồng cũng không đáng, vậy rốt cuộc cô sống vì cái gì chứ...
Vào chính khoảnh khắc ấy, không ai biết răng Nhiếp Thanh Uyển đang nghĩ gì, ngay cả đến Thấm Tấn Thành nhìn cũng không ra, chỉ biết rằng cả cơ thể cô đang dân lặng xuống, trầm lặng đến nỗi dường như bất kì chuyện gì cũng không làm kinh động được cô.
Cuối cùng, cô vẫn theo y tá đi lấy máu, khi đi qua Nhiếp Tấn Thành, cô mới lên tiếng nói nhẹ một câu: "Tôi trả anh một mạng."
Anh nhìn theo bóng dáng thâm lặng đó của cô, dường như đi một đi không trở lại vậy.Cuộc phẫu thuật của Ngôn Diệp Lan vẫn đang tiếp tục.
Chu Vũ Lâm vừa hay tin Thẩm Thành Uyển đã đến bệnh viện, anh liên cấp tốc đến đó.
Y tá đi ra nói với mọi người rằng tình hình của bệnh nhân đã dần chuyển biến tốt: "Cuối cùng thì bệnh nhân cũng đã ổn định lại rồi!"
"Tốt quá, thật sự quá tốt rồi..."
Ngôn Du Nhiên trong chốc lát mừng quá hóa khóc: "Cuối cùng chị cũng không sao rồi!"
Nhiếp Tấn Thành nghe xong, cũng liên như cảm thấy trút được gánh nặng cảm thấy an tâm trở lại, thế nhưng lông mày của anh vẫn nhăn chặt lại, anh hướng đến tâm mắt đến phía trong phòng phẫu thuật, bởi vì thời gian có hạn, Thẩm Thành Uyển trực tiếp mặc đồ bảo hộ rồi đi vào phòng hiến máu, bây giờ Ngôn Diệp Lan đã bình an vô sự, vậy còn cô thì sao? "Người còn lại thế nào rồi!"
Châu Vũ Lâm vội vàng lên tiếng hỏi.
"Cô gái còn lại không có bất kỳ dấu hiệu gì bất thường, chỉ là hơi suy yếu một chút...."
Sau khi nghe y tá thành thật báo cáo, Chu Vũ Lâm mới yên tâm đôi chút.
Vẻ căng thẳng trên khuôn mặt điển trai của Nhiếp Tấn Thành dường như cũng giãn ra đôi phần, nhưng chưa kịp vui mừng thì lại có một người y tá khác chạy đến, "Không ổn rồi! Cô gái họ Thẩm đó đột nhiên chảy rất nhiều máu!"
Vốn đã hiến rất nhiều máu cho Ngôn Diệp Lan, bây giờ lại chảy rất nhiều máu, không lẽ sẽ ảnh hưởng đến tính mạng? "Chuyện gì xảy ra!"
Nhiếp Tấn Thành lo lắng không kịp chờ Chu Vũ Lâm lên tiếng liền hỏi.
Y tá vội vã giải thích: "Cô ấy đã mang thai! Bây giờ vì sảy thai ngoài ý muốn, đứa bé không giữ được rồi!"
Mang thai? Thẩm Thành Uyển mang thai ư? Anh thực sự không thể tin vào tai mình, những người xung quanh cũng kinh ngạc không kém, y tá lại lập tức chạy đi, nhân viên y tế Lâm Ngọc Minh mang túi máu cấp cứu đến: "Mau đi cứu người!"
Theo ngay sau đó là một đoàn người, Chu Vũ Lâm vừa mới tỉnh táo lại, liên chạy đến trước mặt Nhiếp Tấn Thành hỏi: "Anh biết chị ấy có thai rồi đúng không? Vậy mà vẫn bắt chị ấy hiến máu, có phải anh muốn lấy mạng của chị ấy không?"
Nhiếp Tấn Thành đột nhiên giật mình tỉnh lại, nhưng dường như lại mờ mịt trở lại: "Sao cô ấy lại có thể có thai cơ chứ!"
"Chị ấy đã mang thai con của anh! Anh vậy mà lại không nhận!"
Chu Vũ Lâm tức đến không nói lên lời, anh giơ tay lên định đánh Nhiếp Tấn Thành một phát.
Thế nhưng lại bị Quan Điên Vệ nhanh tay ngăn lại: "Anh dám ra tay với cậu chủ!"
"Bác sĩ từng nói thể chất của cô ấy không dễ có thai!"
Nhiếp Tấn Thành cố chấp như tảng đá ngàn năm vậy.
"Bác sĩ đâu có nói cả đời chị ấy không thể mang thai? Chẳng lẽ chị ấy không thế có con của chính mình?"
Chụ Vũ Lâm phẫn nộ đến suy sụp, không màng tất cả mà xông đến, kết quả lại bị Quan Điền Vệ tóm lại, muốn đánh cũng không thể.
Ngôn Dư Nhiên bị dọa đến đứng người, cô ấy một bên hét: "Chu Vũ Lâm anh đừng đánh nữa", một bên kêu: "Anh Tấn Thành hãy bỏ qua cho anh ấy đi"
nhưng căn bản không có tác dụng...
Nhiếp Tấn Thành đột nhiên nhớ lại hồi còn là thiếu niên, cái lần đi đến Hà Đông, vào mùa đông nước trong hồ lạnh tới nôi tụ lại thành băng, bọn họ cùng nhau chơi đùa trên hồ.
Thế nhưng băng trong hồ đột nhiên vỡ ra một cái hố, cả hai bọn họ đều bị rơi xuống đó, là anh đã mạnh mẽ giữ cô lại, mới không khiến cô bị rơi xuống tít đáy hô.
Cũng chính vào lần xảy ra ngoài ý muốn này, mới khiến cô để lại những hậu quả không đáng có.
Lúc đó anh đã nói: "Thẩm Thành Uyển, từ nay về sau mạng của cô chính là của tôi!"
Là cô nợ anh một mạng, đúng vậy! Lúc này, Nhiếp Tấn Thành đột nhiên nhớ về chuyện quá khứ, lại nhớ đến câu nói vừa rồi mà cô đã nói với anh, đột nhiên hai mắt của anh đỏ lên, là tức giận hay bi thương, tất cả đều không còn rõ ràng, chỉ còn lại tiếng nói lạnh băng của anh hướng vào phòng phẫu thuật hét lên thật to: "Thẩm Thành Uyển! Cô dám chết sao! Cô dám...!"