• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự tiến bộ của Thẩm Thanh Uyển từ đâu mà ra? Trước mặt anh, tất cả sự kiêu ngạo, tự trọng và cả tự tin của cô, đã từ lâu chẳng còn sót lại chút nào, không thể tìm ra được bất kỳ dấu vết nào.

"Còn chưa chịu giao ra!"

Nhiếp Tấn Thành lại lên tiếng, đây chính là tối hậu thư mà anh đưa ra.

Thẩm Thanh Uyển đứng thẳng nói: "Bà chỉ nói là đưa cho tôi."

Cô chưa bao giờ lưu luyến những thứ trang sức xa xỉ lộng lẫy kia, nhưng nhớ lời bà lúc nào cũng dặn đi dặn lại: Thẩm Thanh Uyển, sợi dây chuyền này là ta giao cho con, con không được phép đưa nó cho người khác! Kể cả là Tấn Thành hỏi con, con cũng không được đưa! Không biết làm thế nào để từ chối, lại sợ bà tái phát bệnh tim, cho nên Thẩm Thanh Uyển chỉ có thể tạm thời giữ lại, đợi lần sau sẽ trả lại.

Cô muốn giải thích nhưng trong lòng cô rõ như ban ngày, cho dù cô có nói ra sự thật, Nhiếp Tấn Thành cũng sẽ cho rằng cô vì lòng tham của mình mà viện bừa lấy lí do hợp lí nhất.

Không ngoài dự đoán, Nhiếp Tấn Thành lạnh giọng kêu lên: "Quản gia Vương!"

"Cậu chủ..."

Quản gia Vương lập tức lên tiếng trả lời.

Nhưng Thẩm Thanh Uyển không đợi Nhiếp Tấn Thành nói nốt mà tự mình nói tiếp: "Bây giờ tôi lập tức tới phòng tối."

"Anh Tấn Thành, anh xem cô ta thái độ gì đây? Cô ta cầm sợi dây chuyên thuộc về chị, nhưng vẫn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng như vậy!"

Một bên Ngôn Du Nhiên không cam lòng nói nhỏ, rồi ánh mắt Nhiếp Tấn Thành ngày càng lạnh lùng hơn.

Anh ra lệnh cho toàn bộ người làm trên dưới biệt thự: "Không được phép cho cô ta ăn uống gì cả! Nếu ai làm trái mệnh lệnh, lập tức cút ra ngoài."

"Dạ!"

Quản gia Vương cùng một đám người làm nơm nớp lo sợ đáp lời.

Biệt thự giữa đêm muộn vô cùng yên tĩnh, Thẩm Thanh Uyển quỳ trên nền đá xanh trong phòng tối lạnh như băng.

Bụng đói bao giờ cũng có thể khiến cho ý chí bị lay động, Thẩm Thanh Uyển nhìn chằm chằm vào pho tượng Bồ tát đặt ở phía trước, cô không hề nhúc nhích.

Thẩm Thanh Uyển cứ như vậy quỳ suốt ba ngày liền.

Ba ngày không ăn còn có thể chịu đựng được chứ ba ngày không uống một giọt nước, môi Thẩm Thanh Uyển đã tái nhợt, khô khốc.

Lúc người giúp việc quét dọn phòng ngoài có đi qua căn phòng tối, nhìn thấy Thẩm Thanh Uyển đang mấp máy môi, hình như là đang tụng kinh niệm Phật.

Cạch một tiếng, cửa phòng tối đột nhiên bị mở ra, có người chạy nhanh vào trong, chạy tới bên cạnh Thẩm Thanh Uyển liên cúi xuống: "Chị!"

Trong phòng tối, ánh sáng chỉ mập mờ, nhưng cô chỉ nghe tiếng cũng biết đó là ai: "Vũ Lâm..."

"Chị.

Chị thấy thế nào rồi? Chị vẫn ổn chứ?"

Chu Vũ Lâm lo lắng cuống cuông hỏi han, nhưng ở trong mắt Thẩm Thanh Uyển, cậu mãi mãi là một đứa trẻ không chịu lớn, rạng rỡ như ánh mặt trời, đơn thuần đáng yêu.

Thẩm Thanh Uyển nói không ra hơi nên chỉ gật đầu, cô muốn nói cho cậu biết răng cô rất ổn...

Chu Vũ Lâm không kìm được lo lắng, cậu hạ giọng nói: "Chị không nên chống đối lại cậu Tấn Thành nữa, đấu qua đấu lại, e rằng chú Ngô bên này cũng gặp phiền phức."

Nhiếp Tấn Thành luôn luôn biết rõ nhược điểm của cô, anh chỉ cần đánh xuống một gậy, là có thể khiến cho cô đau đớn đến mức không thể chịu đựng được mà phải mở miệng cầu xin tha thứ.

Thẩm Thanh Uyển lại gật đầu, nhưng lần này là thua trận đầu hàng.

Vũ Lâm đỡ cô dậy, nói về hướng bên ngoài phòng tối: "Mau đi nói với cậu Tấn Thành, chị ấy đồng ý giao dây chuyên ra rồi."

Thẩm Thanh Uyển vẫn quy trong phòng tối như cũ cho đến khi Nhiếp Tấn Thành đến.

Những gì cô nhìn thấy là đôi giày da cao cấp được đánh bóng loáng, sản xuất thủ công tại Ý của anh.

Anh từ trên cao nhìn xuống, liếc nhìn cô: "Sớm giao ra có phải tốt không, cần gì phải khổ sở diễn kịch, tự hành hạ mình như thế."

Nếu như thật sự chỉ là diễn kịch, cô cần gì phải làm đến mức này ? Cố họng khô khốc giống như đang cháy, Thẩm Thanh Uyển phát ra âm thanh vỡ vụn, cô nhìn anh cười nói: "Tôi muốn biết, tôi có thể hết hi vọng với anh không."

Nhưng đối với Nhiếp Tấn Thành mà nói, đây quả là một trò đùa hết sức hoang đường, vô căn cứ: "Lúc cô nói những lời này chẳng lẽ không có chút cảm giác tội lỗi nào sao? Thẩm Thanh Uyển, nếu cô muốn đi, ai có thể ngăn cản được cô chứ? Mười sáu năm qua, không phải là cô luôn cố gắng nghĩ mọi cách để ở lại nhà họ Nhiếp sao!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK