Hóa ra đã được mười sáu năm...
Nhưng cho dù là mười sáu năm nữa, ánh mắt của anh cũng không thật sự nhìn vê phía cô, tuyệt đối sẽ không...
Trước mắt Thẩm Thanh Uyển bắt đầu mơ hồ: "Dây chuyền của anh tôi để ở bên tay trái trong ngăn kéo cuối cùng của bàn sách, tôi trả lại cho anh."
Cô giấu dây chuyền của anh ở bên trong bàn sách? Gương mặt Nhiếp Tấn Thành lạnh nhạt, Thẩm Thanh Uyển nhẹ nhàng nói: "Anh dạy tôi, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất."
"Cô đã thông minh từ nhỏ!" Bỗng nhiên Nhiếp Tấn Thành khen ngợi cô, rồi lại đột nhiên nói:"Sợi dây chuyên này cô nhất định phải tự mình trả lại cho Diệp Lan! Ngay lập tức!"
Thẩm Thanh Uyển sững sờ, chẳng lẽ anh không biết cô bị phạt quỳ ở chỗ này ba ngày?
""Đừng nói với tôi là bây giờ cô không đi được, cô đi theo tôi học võ từ lúc tiểu học, thể chất của cô, tôi rất rõ ràng!"
Những lời này của Nhiếp Tấn Thành khiến cho Thẩm Thanh Uyển không còn đường lui.
Đợi đến khi cô tập tễnh đi ra đến đại sảnh của biệt thự, sau đó lại nghe thấy rõ ràng giọng nói lạnh lùng cảnh cáo của Nhiếp Tấn Thành truyền đến: "Nếu cô lại giở trò gây ra chuyện gì nữa thì xem tôi trừng phạt cô thế nào!"
Bây giờ Ngôn Diệp Lan đang đứng ở hành lang khu triển lãm tranh của một nhà ở Hà Đông.
Thẩm Thanh Uyển đẩy cửa vào, đối diện là một tấm biển bằng gỗ khắc chữ tiếng anh "Seeable".
Có thế thấy được.
Trong lòng Thẩm Thanh Uyển yên lặng dịch ra, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nữ hỏi thăm ở bên cạnh: "Xin chào, cô có cần gì không?"
Thẩm Thanh Uyển theo tiếng nói nhìn lại, trông thấy một bóng dáng mảnh mai đứng ở khu hành lang triển lãm tranh.
"Đừng nói với tôi là bây giờ cô không đi được, cô đi theo tôi học võ từ lúc tiểu học, thể chất của cô, tôi rất rõ ràng!"
Những lời này của Nhiếp Tấn Thành khiến cho Thẩm Thanh Uyển không còn đường lui.
Đợi đến khi cô tập tễnh đi ra đến đại sảnh của biệt thự, sau đó lại nghe thấy rõ ràng giọng nói lạnh lùng cảnh cáo của Nhiếp Tấn Thành truyền đến: "Nếu cô lại giở trò gây ra chuyện gì nữa thì xem tôi trừng phạt cô thế nào!"
Bây giờ Ngôn Diệp Lan đang đứng ở hành lang khu triển lãm tranh của một nhà ở Hà Đông.
Thẩm Thanh Uyển đẩy cửa vào, đối diện là một tấm biển bằng gỗ khắc chữ tiếng anh "Seeable".
Có thế thấy được.
Trong lòng Thẩm Thanh Uyển yên lặng dịch ra, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nữ hỏi thăm ở bên cạnh: "Xin chào, cô có cần gì không?"
Thẩm Thanh Uyển theo tiếng nói nhìn lại, trông thấy một bóng dáng mảnh mai đứng ở khu hành lang triển lãm tranh.
Mà gương mặt xinh đẹp kia đang nghênh đón mình, hoàn toàn hồn nhiên chân thật thân thiết như trước đây, điều này khiến cho Thẩm Thanh Uyển nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy cô ta.
Lúc đó cô ta cũng cười như vậy, đứng ở bên cạnh người thiếu niên kia, được thiếu niên dắt tay xuất hiện...
"Xin chào, cô Diệp Lan"
Trong nháy mắt tiếng nói của Thẩm Thanh Uyển vang lên, trong nháy mắt nụ cười ở bên môi Ngôn Diệp Lan biến mất.
Cô ta đề phòng, lại càng không nói một lời.
Thẩm Thanh Uyển dùng hai tay nâng hộp trang sức lên: "Tôi đến trả dây chuyền."
Trong tích tắc sự đề phòng kia bị sự tức giận oán trách nhanh chóng bao trùm, giọng nói Ngôn Diệp Lan mang theo sự chất vấn: "Cô có thể trả lại thời gian năm năm cho tôi sao, cô có thể để cho tôi quay trở lại lúc trước? Tất cả những thứ này cô có thể trả lại sao!"
"Tôi không trả nổi nhưng cũng không muốn trả."
Giọng nói của Thẩm Thanh Uyển không một chút do dự.
Tất cả những thứ mà bắt đầu từ năm năm trước đều là sai, mà cô đã sớm là tội nhân.
"Cô thẳng rồi!"
Giây lát Ngôn Diệp Lan nói ra ba chữ này.
Thẩm Thanh Uyển giật mình đứng nguyên tại chỗ, dường như là Ngôn Diệp Lan nghiến răng nghiến lợi nói: "Cuối cùng cô giành được tâm của bà cụ Nhiếp, cũng hoàn toàn giành được sự tán thành của nhà họ Nhiếp! Sợi dây chuyền này chính là minh chứng tốt nhất!"
Thắng? Cô thắng ở chỗ nào? Bỗng nhiên cảm thấy hộp nhung tơ bưng trong tay trở nên rất nặng, Thẩm Thanh Uyển chỉ cười.
"Có thể coi là cô thắng được tất cả nhà họ Nhiếp, nhưng cũng không thẳng được lòng của anh ấy! Anh ấy chưa từng yêu cô! Ngay cả thích cũng chưa từng!"
Ngôn Diệp Lan nhìn bóng dáng Thẩm Thanh Uyển lung lay ở trước mặt, cô ta chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng, chưa bao giờ mệt mỏi như vậy: "Là cô mong muốn đơn phương tự mình đa tình! Là cô muốn nhất định phải ở lại bên cạnh Tấn Thành! Nếu như sớm biết cô tâm cơ giở thủ đoạn như vậy thì vào năm đó Tấn Thành tuyệt đối sẽ không chọn cô! Anh ấy có chết cũng sẽ không chọn cô đi học cùng anh ấy!"
Giọng nữ bén nhọn kia tấn công không ngừng khiến cho Thẩm Thanh Uyển cảm thấy choáng váng không nhìn rõ phía trước, dựa vào chút sức lực cuối cùng, mạnh mẽ nhét hộp trang sức vào trong tay Ngôn Diệp Lan rôi cô quay người rời khỏi.
Hành lang trưng bày tranh cửa gỗ bên trên in "Seea BLe', sau ánh sáng pha lê xuất hiện thân ảnh xanh thướt tha, Thẩm Thanh Uyển Chỉ cần đặt tên cũng cảm thấy thoát tục, có một nét riêng thu hút.
Thế nhưng bản thân lại tiêu tụy chật vật nghèo túng, thật không thể chịu được.
"Thẩm Thanh Uyển, cô đứng lại đó cho tôi!"
Ngôn Diệp Lan.
Thẩm Thanh Uyển vịn chỗ nắm tay của chuôi cổ đồng, cơ thể bị kéo lại một phát, bỗng nhiên mắt tối sầm lại, cô cũng không có cách nào chống đỡ mình nên cứ thế mà ngã xuống.
Trong giây phút nhầm mắt lại, dường như cô nhìn thấy một cậu thiếu niên mười hai tuổi kia, không hề báo trước xuất hiện trong sinh mệnh của cô.
Mà trong lúc lơ đãng anh cười một tiếng khiến cho cô đi đến bước vạn kiếp bất phục.