Thẩm Thành Uyển suýt nữa thì mất mạng.
May mắn thay, nhân viên y tế mang túi máu cấp cứu đến kịp thời, cứu được Ngôn Diệp Lan, chỉ sợ Thẩm Thành Uyển không giữ được tính mạng.
Vì cô thuộc nhóm máu hiếm nên quả thật là vô cùng nguy hiểm.
Có điều cho dù có bảo toàn được tính mạng của Thẩm Thành Uyển thì cũng không thể giữ được đứa bé chưa thành hình, ngay cả chân tay cũng chưa phát triển hết, mọi người còn chưa kịp trở tay thì đã mất...
Chuyện này bị Nhiếp Tấn Thành che giấu nên bà cụ tạm thời không hay biết.
Thêm vào đó, sau khi Ngôn Diệp Lan phẫu thuật thành công thì được chú hai Ngôn Đình Nguyên đưa từ nước ngoài về nhà riêng trong đêm để tĩnh dưỡng, được bác sĩ tư nhân chăm sóc cả ngày lẫn đêm.
Về phần Thẩm Thành Uyển, cô vẫn ở lại trong bệnh viện, mãi chưa tỉnh lại.
Ngày hè hỗn loạn, ve sâu cũng không còn kêu inh ỏi nữa, đến khi bất giác nhận ra, thì đã đến cuối hè.
Trong lúc này, Ngôn Diệp Lan đang đứng trước cửa sổ sát đất ở tầng ba nhà họ Ngôn.
Cô cau mày, không giấu được nỗi buồn vẫn chưa nguôi ngoai.
Cô cứ nhìn mãi ra sân, cho đến khi một chiếc xe ô tô từ từ chạy vào.
Cô nhận ra biển số xe, là xe riêng của Nhiếp Tấn Thành.
"Thưa ngài, cậu chủ Tấn Thành đến...
Trong phòng khách dưới lầu, quản gia ngay lập tức báo lại.
Ngôn Đình Nguyên ngôi yên lặng trên ghế sa lông, một giây sau đã nhìn thấy một bóng người bước vào.
Nhiếp Tấn Thành đẹp trai lãnh đạm, khí thế bức người dữ dội làm cho Ngôn Đình Nguyên trong phút chốc không nói ra được câu nào.
Một lát sau, Ngôn Đình Nguyên mới mở miệng cười nói: "Tấn Thành, vào thăm Diệp Lan đi.
Nó đang ở trong phòng"
Nhiếp Tấn Thành vẫn lặng im, tự ý đi lên lâu.
Người đáng tin cậy bên cạnh Ngôn Đình Nguyên hạ giọng nói: "Chỉ sợ là cậu chủ Tấn Thành vẫn còn nhớ chuyện năm đó.."
Nó giống như một mũi dao sắc bén trong tim Ngôn Đình Nguyên.
Còn nhớ năm đó, hai anh em Nhiếp Tấn Thành và Nhiếp Gia Huy đấu đá với nhau, anh chết thì tôi sống, cuối cùng Nhiếp Gia Huy bị giam ở trong bệnh viện tâm thần dưỡng bệnh còn Nhiếp Tấn Thành thẳng, giành được quyền cai quản gia tộc Nhiếp thị.
Vào ngày đầu tiên Nhiếp Tấn Thành năm quyền, Ngôn Đình Nguyên đã đến chúc mừng.
Nhiếp Tấn Thành đã nói với ông một câu mà cho đến giờ ông vẫn không thể quên được.
Anh nói: Chú Nguyên, so với anh cả của tôi thì tôi lại càng ghét những tên tiểu nhân đâm sau lưng tôi hơn.
Điều này làm cho Ngôn Đình Nguyên có hơi lo sợ trong lòng.
Nhiếp Tấn Thành đi tới căn phòng cuối cùng của tầng ba.
Anh vừa đẩy cửa ra, Ngôn Diệp Lan cũng đúng lúc xoay người lại nhìn anh.
Anh lẳng lặng đi về phía cô, còn cô cũng bước nhanh lên trước, hoảng sợ ôm lấy anh: "Tấn Thành..."
"Anh ở đây."
Cảm nhận được sự lo lãng của cô, Nhiếp Tấn Thành cũng ôm lại, ngay lập tức trấn an cô: "Em lo lắng gì vậy?"
Chỉ khi ở trong lông ngực của anh, Ngôn Diệp Lan mới cảm thấy an tâm phân nào, cô nhỏ giọng nói: "Em sợ đến cuối cùng chúng ta vẫn không thể ở bên nhau."
"Ai cũng không thể ngăn cản chúng ta."
Nhiếp Tấn Thành hạ mắt, nói.
Ngôn Diệp Lan vân không thể hoàn toàn an tâm như trước: "Còn Thẩm Thành Uyển thì phải làm sao bây giờ? Cô ấy vẫn chưa tỉnh sao?"
Vừa nhäc đến Thẩm Thành Uyển, tất cả các điểm mấu chốt dường như đều tập trung lại.
Nhiếp Tấn Thành nhíu mày: "Vẫn chưa."
Thẩm Thành Uyển hôn mê mãi không tỉnh, chuyện này với Diệp Lan mà nói cũng là gông xiêng nặng nề nhất: "Cô ấy sẽ tỉnh lại! Bác sĩ cũng đã nói rồi, chẳng qua là do cô ấy mất máu quá nhiều cho nên mới tạm thời hôn mê bất tỉnh!"
"Chờ sau khi cô ấy tỉnh lại, em sẽ cảm ơn và cũng sẽ xin lỗi cô ấy..."
Ngôn Diệp Lan cũng biết lân này nhờ có Thẩm Thành Uyển cứu cô, cô ngẩng đầu nhìn anh nói: "Tấn Thành, mặc dù cô ấy đã từng đối xử với em như vậy, nhưng cô ấy đã mất con, đến lúc đó chúng ta bồi thường cho cô ấy coi như là xóa đi hết tất cả rồi.
Chúng ta cứ để cô ấy đi thôi!"
Nhiếp Tấn Thành vốn lạnh lùng, một chút dịu dàng vừa mới xuất hiện liên lặng lẽ biến mất.
Trong khi Ngôn Diệp Lan đang nhìn anh chằm chằm, anh phun ra hai chữ: "Không được!"
Ngôn Diệp Lan đờ ra, nghe anh quả quyết nói: "Kể từ khi cô ta được nhà họ Nhiếp nhận nuôi, kể từ ngày mà cô ta bị anh chọn phải, thì đến chết cô ta cũng phải là người nhà họ Nhiếp!"
Lời nói quả quyết như một lời thề.
Ngôn Diệp Lan kinh ngạc phát hiện sự cố chấp của Nhiếp Tấn Thành đối với Thẩm Thành Uyển đã vô cùng đáng ngờ, đã vượt qua giới hạn bình thường.
Đó là -Anh ấy muốn độc chiếm! Ngôn Diệp Lan sợ hãi ý nghĩ vừa mới nảy ra trong lòng mình, vội vàng vứt bỏ ý nghĩ hoang đường đó: "Tấn Thành, chờ Thẩm Thành Uyển tỉnh lại rồi hãy nói tiếp mọi chuyện"
Sắc mặt Nhiếp Tấn Thành mới dịu đi, anh nhìn cô nó: "Anh còn phải đến bệnh viện.
Em nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai anh quay lại thăm em."
Mấy ngày sau đó, mỗi ngày Nhiếp Tấn Thành đều sẽ ghé nhà họ Ngôn hỏi thăm sức khỏe của cô.
Anh hỏi thăm sức khỏe của cô bao nhiêu lần thì sẽ đi ngắm Thẩm Thành Uyển bấy nhiêu lần.
Ngôn Diệp Lan nói: Hôm nay em đã khỏe hơn nhiêu nên cũng muốn đi thăm Thẩm Thành Uyển.
Em và anh cùng đi!"
Nhiếp Tấn Thành không từ chối, hai người ngay lập tức đi xuống lầu.
Ngôn Đình Nguyên vẫn còn ở trong phòng khách, nhìn thấy họ cùng nhau đi ra cửa liên hỏi.
Ngôn Diệp Lan nói rõ định đi đâu, Ngôn Đình Nguyên bèn dặn dò: "Diệp Lan, thân thể của con vừa mới khỏe lại, đi nhớ về sớm "
Nhưng Nhiếp Tấn Thành từ đầu đến cuối đều không thèm để ý.
Chờ đến khi lên xe rồi, Ngôn Diệp Lan không khỏi nói: "Anh đừng trách chú hai, chú ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho em."
Ngôn Đình Nguyên nhất quyết đón Ngôn Diệp Lan về nhà cũng bởi vì không vừa ý với bà, cho nên Diệp Lan cũng biết chú không dễ dàng gì.
Nhiếp Tấn Thành chỉ im lặng "ừ"
một tiếng, từ chối không trả lời.
Mặc dù thời tiết quang đãng, nhưng tòa nhà nằm trong bệnh viện vẫn rất lạnh.
Ngôn Diệp Lan đi bên cạnh Ngôn Tấn Thành, đột nhiên nghĩ đến chuyện mà Ngôn Du Nhiên đã nói với mình mấy ngày trước.
Mỗi ngày Chu Vũ Lâm đều ở bên cạnh Thẩm Thành Uyển, nửa bước không rời.
Cậu không muổn đế cho ai đến quấy rầy Thẩm Thành Uyển, đặc biệt là Nhiếp Tấn Thành.
Mỗi ngày vào lúc chạng vạng tối, Nhiếp Tấn Thành đều sẽ đến bệnh viện, nhưng bị Chu Vũ Lâm ngăn lại ở cửa, căn bản không đế anh đi vào.
Cậu biết tính cách trước đây của Nhiếp Tấn Thành, anh ta làm sao lại kiên nhẫn như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ không ngó ngàng đến mình nữa.
Nhưng lúc này bác sĩ đã dặn dò bệnh nhân cần một môi trường yên lặng để nghỉ ngơi.
Chu Vũ Lâm không chịu nhường, Nhiếp Tấn Thành đành phải yên lặng lùi trước.
Đối với sự chu đáo trông coi của Chu Vũ Lâm, y tá cũng không nhịn được hỏi: Cậu Chu, cậu đối xử với chị cậu tốt quá.
Hai người một người họ Chu, một người họ Thẩm, chẳng lẽ là một người theo họ cha một người theo họ mẹ? Chu Vũ Lâm trả lời: Đúng vậy, chúng tôi một người theo họ cha một người theo họ mẹ.
Người ngoài chỉ cho rằng bọn họ thật sự là chị em.
Mà trong mãy ngày nay, mỗi lần Nhiếp Tấn Thành đến bệnh viện sẽ tìm bác sĩ đế hỏi cùng một chuyện: Khi nào Thẩm Thành Uyển tỉnh! Chỉ khi cô tỉnh lại, anh mới có thể trực tiếp hỏi cô chuyện về đứa bé kia, chuyện rốt cuộc cô có biết mình mang thai hay không...
Nhưng vào ngày hôm nay, ngay cả bác sĩ cũng kinh ngạc, y tá la lên: "Bệnh nhân, bệnh nhân cô ấy..."
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Nhiếp Tấn Thành xông vào, Ngôn Diệp Lan ở đằng sau cũng đuổi theo anh.
Sau khi bọn họ tiến vào thì lại phát hiện chỉ có một mình Chu Vũ Lâm đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường.
Thẩm Thành Uyển vốn nên nằm trên giường đã biến mất, trên giường trống không! Chỉ còn lại một căn phòng yên tĩnh và tiếng gió thổi qua màn cửa sổ, hô hấp của tất cả mọi người dường như cũng dừng lại.
Chu Vũ Lâm mỉm cười chào đón mọi người, cũng chào đón cả Nhiếp Tấn Thành.
Cậu thản nhiên nói với nụ cười hạnh phúc trên môi: "Chị ấy đã đi rôi."
Tất cả mọi người đều khiếp sợi Ngôn Diệp Lan cũng kinh ngạc.
Cô vội vàng nhìn về phía Nhiếp Tấn Thành, lại nhìn thấy trên gương mặt anh là vẻ lạnh lùng chưa từng thấy, giống như mặt biển sắp có giông tố âm âm ập đến.
Anh nghiến răng thề, dù là trên trời dưới đất cũng không bỏ qua: "Tìm cho tôi! Dù có phải lật tung cái đất Hà Đông này lên cũng phải tìm ra cho tôi!"