• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nhìn xem! Quả nhiên là mày không tin! Mày cho rằng mẹ mày là người hiền lương theo Phật sao? Bà ta đã hận tao và mẹ tao muốn chết từ lâu rồi!"

Nhiếp Gia Huy cười chế nhạo, những ân oán, hận thù của thế hệ trước vốn đã là một câu chuyện xa xưa, lâu lắm rồi không thế nào nhắc lại.

Nhiếp Tấn Thành bước tới, hai tay vịn lấy cái ghế, nhìn thẳng vào mắt anh ta nói: "Mẹ anh là một ả tình nhân lén lút! Bà ta rõ ràng biết người kia đã có gia đình, bà ta vẫn tự nguyện làm tình nhân! Tình nhân chính là đáng hận."

"Mẹ tôi cũng là một con gái nhà dòng dõi!"

Nhiếp Gia Huy ở bên cãi lại vì mẹ anh ta, mà Nhiếp Tấn Thành chỉ nói một câu: "Một người con gái nhà dòng dõi chân chính sẽ không đi làm tình nhân!"

Nhiếp Gia Huy không thể bác bỏ, đây đã là dấu ấn khó phai của cả cuộc đời! Về gia thế, mặc dù mẹ anh ta không băng nhà mẹ đẻ của bà Nhiếp nhưng cũng không phải gia đình nhỏ.

Chỉ tiếc mẹ anh ta chưa từng được ông ngoại yêu thương, chỉ đến khi gặp được bố anh ta, giống như gặp được người đàn ông có thể che chở cho bà cả đời.

Nhưng người đàn ông này đã có gia đình từ lâu, mà bà ấy lại vẫn sa vào đó không dứt ra được...

"Ha!"

Nhiếp Gia Huy lại cười, "Tình nhân thì sao? Lén lút thì sao? Người phụ nữ mà bố yêu nhất là mẹ tôi! Ông ấy kết hôn chỉ vì đó là cuộc hôn nhân thương mại! Mà mày là vật hi sinh không được yêu thương trong cuộc hôn nhân chính trị đó!"

"Tao được đưa về nhà họ Nhiếp năm mười sáu tuổi và trở thành con trai cả của nhà họ Nhiếp! Là con trai cả được chính miệng bổ thừa nhận!"

Nhiếp Gia Huy không bao giờ quên khoảnh khắc đó, đó dường như là khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc đời anh ta.

Anh ta cười điên cuồng, dáng vẻ đắc thẳng, ngay sau đó liền bị tạt gáo nước lạnh: "Chỉ mỗi bố thừa nhận, chỉ có mỗi mình ông ấy mà thôi!"

Nhiếp Gia Huy sững sờ, ánh mặt trời lập tức biến mất, là đôi ánh mắt sắc lạnh của Nhiếp Tấn Thành phía đối diện cứ như vậy khắc vào xương cốt, giày vò trái tim: "Người con trai cả được nhà họ Nhiếp công nhận là tôi! Người đứng đầu nhà họ Nhiếp hiện giờ cũng là tôi! Nhiếp Gia Huy! Anh mãi mãi cũng không có tư cách!"

Giống như tòa nhà lân nữa sụp đổ đến lụi bại không còn lối thoát, Nhiếp Gia Huy châm biếm lại: "Đúng là cùng một loại người, mày và mẹ của mày, cả đời cũng sẽ không có được sự thừa nhận của bố! Vì vậy mà mẹ của mày nhất định rất hận tao, càng hận không thể khiến mẹ tao biến mất khỏi thế giới này "Cho dù mẹ tôi có hận hai người, cũng sẽ không làm hại Diệp Lan!"

Nhiếp Tấn Thành nắm chặt tay ghế, lạnh lùng hét lên giống như tiếng gầm của dã thú.

Nhiếp Gia Huy đột nhiên thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Tại sao lại không? Ai bảo cô ta là thanh mai trúc mã của mày, ai bảo mày thích cô ta! Em trai ngốc của tao, từ nhỏ mày đã rất thông minh, lẽ nào không biết cái gọi là mê muội mất đi lý trí, gái đẹp thì thường mang tai họa sao? Chỉ sợ mày chỉ yêu người đẹp mà mặc kệ cơ nghiệp, bà ta thà rằng hủy hoại người con gái mày yêu cũng phải để mày có lại ý chí chiến đấu!"

"Còn tao liền trở thành đối tượng đáng hận tốt nhất, vừa hay để cho mày một lý do để hủy hoại tao hoàn toàn! Mày nói xem thủ đoạn này rất cao tay phải không? Nếu như mày vẫn không tin, thì đi tìm dì Vân đã nghỉ hưu hỏi cho rõ đi."

Trong tiếng chất vấn, Nhiếp Tấn Thành không còn lên tiếng, chỉ có hơi thở khứa vào tim phổi đến phát đau: "Là anh trở mặt đổi trắng thành đen vu khống người khác! Nếu là như vậy, tại sao Thẩm Thành Uyển không nói rõ! Tại sao cô ấy không nói ra!"

"Mày thực sự không biết nguyên nhân sao?"

Nhiếp Gia Huy trâm giọng hỏi.

Một cơn gió thổi qua, ánh đèn chùm lay động, tâm mắt mờ mịt, Nhiếp Tấn Thành nghe âm thanh lặng lẽ vang lên: "Bà Nhiếp yêu thương cô ấy như vậy, một cặp mẹ và con trai đang yêu thương nhau như vậy, mày cho rằng cô ta có thể nói ra sao? Để hai người trở thành kẻ thù với nhau đến chết cùng không qua lại sao?"Ánh sáng đó xuyên thẳng vào đáy mắt, đâm vào tận sâu thắng trong tim nhưng nghĩ đến một lần anh cưỡng bức cô, cô cầu xin anh tha cho cô, trong lúc vô tình thì thào nói: "Thật ra không phải tôi, tôi không làm chuyện đó, nhưng chắc anh không tin tôi đâu..."

Anh không tin, cho dù cô có nói ra, anh cũng không tin! Trái tim của Nhiếp Tấn Thành như bị cắt thành từng mảnh! Chuyện Thẩm Thành Uyển biến mất cuối cùng cũng đến tai bà nội nhà họ Nhiếp.

Sau khi biết bà nội nhà họ Nhiếp vừa kinh ngạc vừa tức giận, liền tái phát bệnh mà ngã ra.

Bà nội nhà họ Nhiếp đã ngoài tám mươi tuổi, là người đã gần đất xa trời, chỉ tay vào đứa cháu trai yêu quý hồi lâu mới run giọng quát: "Mày! Mày! Mày đang tạo nghiệp chướng!"

Nhiếp Tấn Thành không phát ra âm thanh, là anh đang tạo nghiệp chướng, là anh đang tạo nghiệp chướng...

Bà nội nhà họ Nhiếp uất ức không nói được gì nữa, Nhiếp Tấn Thành quỳ bên giường bà nói: "Bà ơi, bà yên tâm, con sẽ tìm ra Thẩm Thành Uyển, con nhất định sẽ tìm được cô ấy!"

Nhiếp Tấn Thành đang tìm Thẩm Thành Uyển.

Anh không ngừng tìm cô, chạy cả ngày lẫn đêm, đào bới khắp nơi khiến người ta cảm thấy như phát điên.

Người bên cạnh thuyết phục cũng vô ích, Quân Điền Vệ chỉ đành nhờ Ngôn Diệp Lan khuyên nhủ.

Đoàn xe trong tòa nhà Nhiếp thị chuẩn bị khởi hành tìm kiếm khắp các thành phố lân cận.

Nhiếp Tấn Thành không giấu được vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn cương nghị và quyết liệt.

Dã thú sau khi bị nhốt vào trong lông, gãy răng nát xương cũng phải cố gắng thoát ra.

"Tấn Thành!"

Ngôn Diệp Lan kéo tay anh: "Anh nghe em nói đã, nếu Thẩm Thành Uyển thật sự quyết định rời đi, đừng tìm cô ấy nữa! Anh cưỡng ép đi tìm cô ấy như thế, cho dù có tim thấy cô ấy, cô ấy cũng sẽ không đồng ý quay lại!"

"Tấn Thành, đừng đi, đừng tìm cô ấy nữa..."

Cô ấy nói rất nhẹ, tay nắm nhẹ nhàng, như thể muốn níu Nhiếp Tấn Thành lại.

Ngôn Diệp Lan nhìn anh, chỉ thấy anh đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt cô, cứ vậy buôn bã lẩm bẩm: "Anh xin lỗi, Diệp Lan...

Ngôn Diệp Lan không biết tại sao lại đột nhiên xin lỗi, trái lại nghe thấy anh nói: "Anh nhất định phải đi "

Sự dịu dàng trong mắt cô bỗng chốc biến thành sự kinh ngạc, nhưng không kịp níu giữ, anh đã buông tay cô ra.

Cũng như năm năm trước, cô khóc lóc van xin, anh vẫn buông tay cô.

Nhưng lúc đó hai người đều là không thể tự quyết định, mà hiện tại cô mới cảm thấy hình như cô đã đánh mất thứ gì đó...

Lần này Nhiếp Tấn Thành đi liên đi gân 3 tháng rồi.

Hà Đông đã chuyển sang mùa thu se lạnh, về trung tâm thương mại sẽ tổ chức cuộc gặp mặt của quan chức thành phố lần thứ hai, giới kinh doanh trong thành phố đều cho rằng, lần này người thắng cuộc dường như đã rõ, nhà họ Trần thừa thắng lợi, chỉ vì không biết tại sao mà tổng giám đốc của Nhiếp Thị bỏ lại công ty, biến mất cả một mùa.

Vào đêm trước của cuộc họp, một vị khách bất ngờ đến Trần Thị: "Tổng giám đốc Trân! Tống giám đốc của Nhiếp Thị đột nhiên đến đây! Anh ấy đang dưới tầng!"

Trong phòng họp trên tầng cao nhất, hai người đàn ông lần lượt tự vào chỗ ngồi, người trước thì điềm tĩnh dễ chịu, trong khi người sau như đã trải qua sương gió.

Trước khi Trần Phi Minh hỏi, người đối diện bên kia đã nói: "Tôi biết cô ấy ở chỗ này, là anh đã giấu cô ấy."

Nhiếp Tấn Thành nhìn thẳng vào anh ta và áp đặt không chút do dự! Trân Phi Minh nói: "Hóa ra là tổng giám đốc Nhiếp đang tìm một người, nhưng thật không may, tôi không biết anh đang tìm ai"

"Toàn bộ Hà Đông, chỉ có anh mới có năng lực này, cũng chỉ có anh mới quấn lấy cô ấy bất kể trong tối ngoài sáng nhiêu năm như vậy, thậm chí nhiều lần câu xin tôi đưa cô ấy cho anh! Trừ anh ra, không ai có thể giấu cô ấy kĩ như vậy, cũng không ai có thể làm cô ấy cảm thấy mang nợi"

Nghe thấy giọng nam trầm ổn này, Trần Phi Minh vô cùng kinh ngạc, Nhiếp Tấn Thành nhìn chăm chăm vào anh, cuối cùng lại tiết lộ một sự thật ẩn giấu phía sau: "Bởi vì cô ấy mang dòng máu của bà chủ thứ hai đã mất của nhà họ Trần! Bởi vì anh, Trân Phi Minh, là anh kế trên danh nghĩa của cô ấy!"

Trần Phi Minh chế giễu nói: "Mười sáu năm, cho tới hôm nay, anh mới thật sự nhìn cô ấy, thật sự không đáng."

Nhiếp Tấn Thành cứng họng, không nói được lời nào, trong lòng lại thêm một vết dao khứa vào thật sâu.

Đúng vậy, hoàn toàn không đáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK