Cũng không biết là tại sao, kể từ ngày hôm đó trở về thì Thẩm Thành Uyển liên có chút mất hồn mất vía.
Dì Trương nghe thấy cô ấy lúc nào cũng lẩm bẩm mấy từ "Người xấu", bị dọa đến nỗi tưởng là có vật gì không sạch sẽ xuất hiện trong vườn.
Cậu chủ nhà mình thì lại không quan tâm tới, chỉ nói rằng: "Chẳng qua mấy hôm trước đụng phải chút hiểu lầm, không cần lo đâu."
Dì Trương thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới hiểu được nguyên nhân, nhưng cũng than vãn: "Nhưng mấy ngày nay cô ấy ăn ít hơn trước...."
Đây cũng là chuyện làm Nhiếp Tấn Thành đau đầu mấy ngày qua, anh đang nghĩ biện pháp để Thẩm Thành Uyển ăn nhiều hơn một chút.
Sự che chở và lo lắng mà Nhiếp Tấn Thành dành cho Thẩm Thành Uyển quả đúng là nắm trong tay rồi còn sợ rớt.
Công việc hàng ngày của anh bây giờ đã biến thành dỗ dành Thẩm Thành Uyển ăn uống, mà Thẩm Thành Uyển vẫn hờ hững từ chối.
Nhiếp Tấn Thành cũng trở thành một cái máy lặp, thường hay lặp đi lặp lại một câu, chỉ hi vọng Thẩm Thành Uyển có thể trả lời anh một tiếng.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, Thẩm Thành Uyển cũng không hề để ý đến anh một lần nào cả, vậy mà Nhiếp Tấn Thành vẫn không hề phiền muộn, thậm chí còn thấy vui vẻ.
Ngày qua ngày cứ thế trôi đi, chớp mắt ngày Thu đã đến, tháng đầu tiên của mùa Đông đã vê.
Còn hơn ba tháng nữa mới đến mùa Hè rực rỡ, thời tiết mùa Đông ở Hà Đông rất lạnh.
Trong trận tuyết vài ngày trước, Thẩm Thành Uyển ham chơi, bốc tuyết trên nền chơi vô cùng vui vẻ, kết quả là bị nhiễm lạnh dẫn đến cảm cúm.
Đây là điều không thể chấp nhận được, Nhiếp Tấn Thành coi việc này như là chiến đấu với kẻ địch, nên gần đây, dù là tới công ty, anh cũng phải kéo Thẩm Thành Uyển theo cùng.
Kết quả là sau khi tới Nhiếp Thị, các nhân viên cấp cao người ra kẻ vào cao ốc chỉ nhìn thấy ngài Tổng Giám Đốc sáng suốt, uy phong đang dắt theo một người phụ nữ được bọc lại không thấy mặt mũi, giống như cái bánh tét đi vào.
Người phụ nữ chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng đôi mắt đen láy lại thu hút người ta mơ mộng đến những điều viển vông.
"Tinh"
Thang máy chạy thẳng xuống tới, dưới ánh nhìn chăm chú đây kính cẩn của mọi người, Tổng Giám Đốc Nhiếp ôm sát người phụ nữ bước vào.
Chớp mắt một cái, người phụ nữ tỏ vẻ giận dỗi, đột nhiên ra sức đấy Tổng Giám Đốc Nhiếp rat Thế nhưng Tổng Giám Đốc Nhiếp không tức giận chút nào, ngược lại còn nắm tay cô ấy, cười rồi đi vào...
Lại "Ting"
một tiếng, cửa thang máy khép lại, một màn đặc sắc vừa rồi cũng vừa kết thúc.
Mọi người nhìn thấy, ai nấy đều kinh ngạc, nhao nhao đoán già đoán non người phụ nữ lớn gan này rốt cuộc là ai? Người phụ nữ nào mà lại có thế làm cho Tổng giám Đốc Nhiếp cưng như cưng trứng như vậy? Mà sau khi Thư Ký của bộ phận kế hoạch đi theo Quản Lý đến văn phòng điều hành kinh doanh một chuyến, một tin tức động trời đã được truyền khắp toàn bộ Nhiếp Thị, người phụ nữ vừa rồi cả gan dám đẩy Tổng Giám Đốc Nhiếp và khiến cho Tổng Giám Đốc coi như cục cưng ấy, lại có thể lên tầng cao nhất, vào ngồi trong phòng làm việc của Tổng Giám Đốc, mà người phụ nữ này không phải ai khác mà chính là vị Trợ Lý đặc biệt từng bên cạnh Tổng Giám Đốc Nhiếp! Nhưng không phải Thẩm Thành Uyển đã từ chức rời đi rồi hay sao? Còn có lời đồn, cô ta và Tổng Giám Đốc Nhiếp trở mặt cãi nhau, cho nên bùm một phát hai người đường ai nấy đi....
Ngày hôm nay cô ấy xuất hiện một lần nữa, mọi người mới hoàn toàn sáng mắt ra, xem ra không phải là trở mặt cãi nhau, mà là không cần làm Trợ Lý đặc biệt nữa, âm thầm lui về làm bà chủ luôn! Chẳng qua là cứ như vậy, mọi người ai nấy đều hoài nghị,nếu như Tổng Giám Đốc Nhiếp và Trợ Lý Thẩm đã yêu nhau rồi, vậy chuyện cô chủ của Ngôn Thị là chuyện gì?"
"Tôi nghĩ là đã chia tay lâu rồi! Cô chủ Diệp Lan kia cũng thành công tiến vào công ty với cái danh Tổng Quản Lý.
Người ta ấy là gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình...
Có người mỉm cười sâu xa nói.
Con ông cháu cha có chơi trò yêu đường, gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình cũng là chuyện bình thường.
Mãi cho đến một ngày kia, bầu trời bị mây đen ép tới âm u, một cơn bão táp nhân cơ hội ập đến, cô chủ Ngôn Thị bất thình lình xông tới Nhiếp Thị, đã kinh động một trận sóng lớn.
Mọi người không khỏi suy đoán, chẳng lẽ là chia tay xong trong lòng không bằng lòng, cho nên lại đến yêu cầu quay lại? Hoặc là muốn đến đòi một sự công bằng? "Cô Diệp Lan, xin hãy để tôi thông báo trước....
Thư Ký Trần không ngăn cản được nữa, bởi vì Ngôn Diệp Lan đã trực tiếp đẩy cửa vào trong.
Ánh mắt nhằm vào hình dáng phía sau bàn lớn, Ngôn Diệp Lan lạnh lùng nói: "Nhiếp Tấn Thành! Nói cho em biết đi, chuyện đó năm đó không có liên quan gì đến chú hai của em hết! Tất cả đều do Thẩm Thành Uyển bố trí bẫy! Là cô ta hại em Nhiếp Tấn Thành ngay thẳng ngồi ngay ngắn trên ghế dựa, nặng nề than thở một câu: "Chắc là em cũng biết rồi nhỉ."
"Anh nói dối! Anh đang nói dõi!"
Ngôn Diệp Lam gần như sụp đổ, sao cô ta có thể nghĩ tới, từ đầu tới cuối là người thân nhất của cô ta, người mà cô ta coi là thân nhất, tin tưởng nhất lại bố trí bẫy hại cô †a....
Tất cả đều là trò lừa đảo! "Không thể nào có chuyện như vậy được..."
Ngôn Diệp Lan căn bản không tin, cho nên cô ta cứ một lần rồi nói một lần la to: "Là Thẩm Thành Uyển ghen tị với em, là cô ta muốn chia rẽ em và anh, cho nên cô ta mới muốn cho em uống thuốc độc, em mới ngất đi, vì thế nên em mới cùng anh ta....
Tên Nhiếp Gia Huy ấy, Ngôn Diệp Lan nói không nên lời, nhưng mà năm ấy, sau khi cô tỉnh lại, thì phát hiện có một người đàn ông nằm bên cạnh mình, nhưng không phải là người đàn ông trong lòng cô.
Lúc đó Ngôn Diệp Lan đã sụp đổ, nhưng giờ phút này cô ta lại càng đau lòng, bởi vì không biết nên trút lên người ai.
"Không phải là chú hai đâu, không phải chú ấy đâu!"Ngôn Diệp Lan gần như là điên rồi, cô không thể chấp nhận được.
Giữ im lặng một lúc, Nhiếp Tấn Thành lại mở miệng một lần nữa, nhưng lại lấy ra toàn bộ hồ sơ mang theo: "Chuyện năm đó, là vì anh."
"Đó là lí do mà cho tới bây giờ, anh thương xót em, đồng cảm với em, muốn bù đắp cho em, phát hiện anh ta muốn cướp đi quyền hành công ty từ tay em, nên anh mới bí mật ra tay, đuổi anh ta ra khỏi Hà Đông đúng không?"
Ngôn Diệp Lan đột nhiên bước lên tra hỏi: "Rốt cuộc là anh biết chuyện đó lúc nào!"
Đối diện với ánh mắt của anh, Ngôn Diệp Lan chợt nghĩ đến lời anh nói ngày cô rời khỏi Thẩm Viên: "Là lúc anh cho em lời khuyên? Hay là trước đó, lâu hơn trước đó nữa?"
Rõ ràng là anh nói: Ngôn Thị là tâm huyết nửa cuộc đời của bố em, em muốn làm bất cứ việc gì đều phải cẩn thận, không thể không đề phòng dã tâm của người khác.
Việc đã đến nước này, mọi thứ dường như đều không thể bù đắp lại được.
Nhiếp Tấn Thành nói: "Ngôn Diệp Lan, anh chưa từng cảm thấy thương hại hay đồng cảm cho em.
"Nhưng anh thật sự muốn đền bù cho em sao?"
Ngôn Diệp Lan lập tức hỏi vặn lại, lại thấy anh không hề phản bác.
Anh lại nói: "Anh chỉ là muốn làm một việc gì đó cho em thôi."
"Em không cân anh làm như vậy!"
Ngôn Diệp Lan đứng dậy quát to lên: "Nhiếp Tấn Thành! Em không cần sự bố thí của anh!"
Nói xong, cô ta xoay người muốn lập tức rời đi.
Thế nhưng phía sau tai lại truyền đến tiếng nói của Nhiếp Tấn Thành: "Năm đó Thẩm Thành Uyển không có tội gì cả."
Ngôn Diệp Lan liên lao ra ngoài,Quan Điền Vệ đã đứng ở sau cánh cửa từ lâu, khi cánh cửa chuẩn bị khép lại, anh ta đi vào trong: "Cậu chủ! Là người dưới làm việc chậm chạp, Giám Đốc Ngôn vậy mà lại chạy đến trước mặt cô Diệp Lan để lộ toàn bộ chuyện trước đây! Anh ta đã ăn năn, hối hận cầu xin cô Diệp Lan, xin ngài đừng đuổi anh ta đì!"
Rốt cuộc trong đó có bao nhiêu chán nản hối hận, không ai biết cả, nhưng để làm người khác dao động thì đầu tiên phải dùng lời nói, đây là phương pháp cuối cùng được dùng tới khi đi đến bước đường cùng, lòng người lúc nào cũng khó dò...
Nhiếp Tấn Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, bâu trời vẫn còn âm u như thế, lại đột nhiên có tuyết rơi xuống.
Bộp! "Cô chủ, cô xem nảy, tuyết rơi rồi đấy!"
Trên tầng cao nhất của cao ốc, Tổng Giám Đốc Nhiếp đột nhiên làm một ngôi vườn hoa, Ngọc Mai và Thẩm Thành Uyển đang đợi tuyết.
Tuyết bay lượn rồi rơi xuống, Thẩm Thành Uyển nở nụ cười vui vẻ.