Ai mà ngờ được rằng, chàng trai đầy kiên cường của giới thương mại Hà Đông - Nhiếp Tấn Thành, gia nhập tập đoàn nhà họ Nhiếp vào năm hai mươi tuổi, trực tiếp tiếp quản công ty vào năm hai mươi hai tuổi và trở thành phó giám đốc trẻ tuổi nhất ở tuổi hai mươi lăm, năm hai mươi tám tuổi thì đánh bại anh cả là Nhiếp Gia Huy, anh em tranh giành, chém giết lẫn nhau một hôi, giờ anh hoàn toàn đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc như vậy, từ trẻ tới già, và cả những người giàu có không gì có thể khiến họ không kiêng nể anh, thế nhưng không ngờ sẽ có một ngày anh lại khóc lớn đến vậy.
Quang Điền Vệ đi theo Nhiếp Tấn Thành lâu như vậy cũng chưa thấy cảnh này bao giờ.
Mà Chu Vũ Lâm cũng nhìn thấy cảnh tượng này, không biết cậu ấy đã đến làng từ lúc nào, lặng lẽ đứng bên cửa sổ trong phòng nhìn ra sân, cũng cảm thấy kinh ngạc không kém Quan Điền Vệ.
Nghĩ đến trước kia, bất kể gặp phải chuyện gì, Nhiếp Tấn Thành cũng chưa từng khóc, cho dù là ở lễ tang của bà Nhiếp, cùng lảm là đôi mắt đỏ hoe mà thôi.
Bởi vì sớm biết người sắp chết, vì càng biết được người không thể chống lại bệnh tật, nên gần như lạnh nhạt đối với cái chết trước mắt.
Mà ba năm trước, khi nghe tin Thẩm Thành Uyển qua đời, Nhiếp Tấn Thành cũng không rơi một giọt nước mắt.
Cho dù là đứng trước mộ của cô, cho dù mọi người có nhắc đến Thẩm Thành Uyển, anh cũng cảm thấy buồn, thậm chí là nôn ra máu Sau ba năm.
Nhưng hôm nay, anh thật sự là không đoán trước được, rồi cũng có một ngày Thẩm Thành Uyển chết đi, cô sẽ bỏ anh mà rời đi, ngay giây phút này, cuối cùng tất cả mọi thứ cũng đã khiến anh òa khóc.
Chu Vũ Lâm từ trong phòng im lặng đi ra, Quan Điền Vệ vừa thấy cậu ấy lại gân thì nói: "Cậu đã sớm biết, Thẩm Thành Uyển ở trong này!"
Năm đó, Nhiếp Tấn Thành trở về từ Quảng Ninh, để lại một mình Chu Vũ Lâm.
Sau đó anh từ chức rồi rời đi, không đi theo Trần Phi Minh, cũng không rời khỏi Hà Đông.
Nếu nói Nhiếp Tấn Thành không chút do dự về cái chết của Thẩm Thành Uyển, vậy thì cũng không phải, nhưng Chu Vũ Lâm là người thân nhất với Thẩm Thành Uyển, cậu ấy cũng không có chút động tĩnh nào, vậy mà giờ đây tất cả mọi thứ đều đã thành sự thật.
Chu Vũ Lâm nhìn Nhiếp Tấn Thành, thấy anh vẫn còn ôm chặt Thẩm Thành Uyển, nhẹ giọng nói: "Ba ngày trước tôi cũng vậy."
Quan Điền Vệ nghe thấy cậu ấy nói như vậy, nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của cậu ấy, không giống như là đang nói dối.
Dù sao bọn họ cũng thân thiết với nhau như chị em trong nhà, cảm thấy đau lòng cũng sẽ không phải là giả.
Nhìn lại khoảng thời gian trôi qua, cuối cùng cũng thấy được trời xanh sau đám mây, nói lời từ đáy lòng: "Chỉ cần Thẩm Thành Uyển còn sống, dù có xảy ra chuyện gì cũng được!"
Chu Vũ Lâm nhìn về phía cô gái đang dùng hết sức phản kháng lại cái ôm của người đàn ông.
Đã từng đối diện với cái chết, cô ấy hiếu răng niềm vui bất ngờ này luôn bị cát bụi phủ mờ đi bởi vì, bởi vì...
"Chị ấy không được khỏe."
Chu Vũ Lâm không nén được vẻ u Sầu.
Quan Điền Vệ chưa kịp hiểu ý cậu ấy thì thấy Thẩm Thành Uyển cầm lên nghiên mài mực đó, lại đập về hướng đầu Nhiếp Tấn Thành.
Anh ta bước lên phía trước ngăn lại, vội vàng hét lên: "Không được đánh! Cậu chủ! Cậu chảy máu rồi!"
Quan Điền Vệ cuối cùng đã đến bên cạnh bọn họ, một mặt khuyên Nhiếp Tấn Thành, một mặt ngăn cản Thẩm Thành Uyển: "Thẩm Thành Uyển, cô xem, cậu chủ đã chảy cả máu rôi, còn đập nữa là xảy ra chuyện đấy!"
Nhưng Thẩm Thành Uyển mặc lệ, dưới ánh mặt trời, cô xinh đẹp diễm lệ, lấy ngọc mài tượng tạc để hình dung cũng không hê quá đáng.
Nhưng cô không nói chuyện, từ sau khi Nhiếp Tấn Thành xuất hiện, cô cũng không hề mở miệng nói ra một chữ, cô chỉ mím môi, nhíu mày, hai mắt vẫn luôn sững sờ.
Ngược lại, những đứa trẻ ở một bên vội vàng muốn bảo vệ cô, hét về hướng người xông vào: "Buông chị Thẩm Thành Uyển ra! Chị Thẩm Thành Uyển sẽ sợ đó!"
"Thẩm Thành Uyển?"
Nhiếp Tấn Thành vẫn đang vịn vào cánh tay cô, anh cúi đầu nhìn cô, chỉ thấy Thẩm Thành Uyển lại cm nghiên mài mực, bên tai vang lên tiếng hét của Quan Điền Vệ: "Cậu chủ cẩn thận!"Lại là một phát đánh lên trán, máu chảy nhuộm cả vào chiếc váy trắng của cô, Nhiếp Tấn Thành nghe thấy tiếng Chu Vũ Lâm ở phía sau: "Anh không cần phải quát chị ấy, chị ấy không nghe thấy, cũng không biết anh."
Đôi mắt Thẩm Thành Uyển trong veo vô cùng, lại cũng mờ mịt không biết gì.
"Chị ấy điên rồi, mất trí"
Một câu nói của Chu Vũ Lâm giống như một trận sóng to gió lớn ấp lên người Nhiếp Tấn Thành.
Cô đang nhìn anh, lại giống như đang nhìn một người xa lạ.
Thẩm Thành Uyển còn sống.
Đây là điều mà mọi người không tưởng tượng được.
Thẩm Thành Uyển điên rồi.
Đây là kết quả mà mọi người không đoán trước được.
Nhiếp Tấn Thành muốn đón Thẩm Thành Uyển vê Hà Đông để chăm sóc, nhưng Thẩm Thành Uyển lại một mực không chịu rời đi.
Mọi người cũng bế tắc.
Cùng với người sống trong thế giới của bản thân là không cách nào giao tiếp bình thường.
Nếu như thật sự chọc cho cô phát điên lên thì càng tệ hơn.
Bất kế là Nhiếp Tấn Thành khuyên nhủ dỗ dành thế nào cũng không thể khiến Thẩm Thành Uyển lên xe.
Cuối cùng, Trà Phi Minh cũng đã đến thôn.
Chu Vũ Lân đến đón anh ta.
Thật ra chuyện liên quan đến Thẩm Thành Uyển còn sống, Chu Vũ Lâm quả thật không hề biết.
Còn về tin tức cái chết của Thẩm Thành Uyển, người mà Trân Phi Minh giấu không chỉ là Nhiếp Tấn Thành, đến cậu ấy cũng giấu.
Chu Vũ Lâm vì biết tin Thẩm Thành Uyển bị bệnh chết mà khóc, đem tất cả nỗi oán hận đổ lên đầu Nhiếp Tấn Thành, tất cả đều không phải là giở trò giả dối.
Chỉ là cậu ấy không ngờ, Trân Phi Minh lại lừa tất cả mọi người đến tận ngày hôm nay.
Chu Vũ Lâm không có thời gian để xem Trân Phi Minh đã quá đáng đến mức nào, bởi vì nỗi căm phân đã sớm bị niềm vui làm lu mờ: "Cậu chủ Trần, cậu chủ Tấn Thành đang ở cùng chị Thẩm Thành Uyển""
Ba năm sau, Trần Phi Minh đứng ở ngoài sân, anh ta nhìn thấy Nhiếp Tấn Thành đang nói chuyện vây quanh lấy Thẩm Thành Uyển, giống như chú cún nhỏ đang vây quanh cô chủ yêu mến của mình để thỉnh cầu một điều.
Mà Thẩm Thành Uyển thì hững hờ, hiện giờ, trong thế giới của cô chỉ có bản thân cô, không thèm để ý tới ai, chỉ cần cô vui là được.
Chiếc nghiên mài mực nhúng vào nước và biến thành mực đen, cô đang cùng bọn nhỏ vẽ tranh.
Thẩm Thành Uyển không phải là một người họa sĩ giỏi, chỉ là nhất thời nổi hửng, nhưng cô vẽ rất nghiêm túc, bọn trẻ ở bên cạnh cô cũng chăm chú nhìn.
Và người đàn ông đứng bên cạnh chờ đợi lại trở nên chướng mắt.
"Cậu chủ, cậu Trần đến rồi!"
Quang Điên Vệ nhắc nhở một tiếng rồi mới để Nhiếp Tấn Thành quay đầu lại nhìn.
Quả thật là Trần Phi Minh đang đứng ở ngoài sân, Nhiếp Tấn Thành lại nhìn về phía Thẩm Thành Uyển rồi mới chậm rãi rời đi.
Nhưng ánh mắt của anh, nhất quyết cũng không rời ra được bóng hình Thẩm Thành Uyển, anh sợ mình vừa xoay người một cái, chỉ cần lơ là một chút thì cô sẽ biến mất.
Trân Phi Minh là người đứng đầu của Trần Thị, đương nhiên cũng từng hợp tác với Nhiếp Tấn Thành, đây cũng là điều không thể tránh khỏi.
Trân Phi Minh nghĩ rằng ba năm sau, Nhiếp Tấn Thành biết được tin Thẩm Thành Uyển thật sự còn sống, nhất định sẽ vung tay với anh ta.
Nhiếp Tấn Thành là một người đầy kiêu ngạo và tự phụ, tim anh ta còn cao hơn trời, cho nên mới cứ như vậy không đếm xỉa đến cô đang ở bên cạnh anh ta, lặng lẽ trả giá.
Chính ngày giờ phút này, sau khi Nhiếp Tấn Thành bước lại gần, anh chỉ nói một câu: "Cảm ơn!"
Vậy mà anh lại cảm ơn anh ta? Lần này đến phiên Trần Phi Minh cảm thấy bất ngờ, anh ta liếc mắt nhìn, Nhiếp Tấn Thành không chớp mắt nhìn chăm chú về phía Thẩm Thành Uyển.
Im lặng trong thời gian dài, hai người đàn ông cầm lấy điếu thuốc, dùng bật lửa nhóm lửa, lúc sáng lúc tối giống như cùng nhau bỏ quên đi những chuyện trước kia.
Thế nhưng một giây sau, Trân Phi Minh lại bất thình lình nói một câu, lại gợi lên những ân oán trước kia một lần nữa: "Đây là báo ứng của anh!"
Tuy nói cái chết của Thẩm Thành Uyển là một trò lừa, nhưng những chuyện xảy ra là thật, ví dụ như năm đó Thẩm Thành Uyển phát bệnh chảy rất nhiều máu, quả thực là cô như từ cõi chết trở về.
Cô đau khổ sống không bằng chết, thậm chí là còn để lại lời trăng trối, mà thật sự là Trần Phi Minh dựa theo lời trăng trối của cô mà làm tang sự cho cô.
Nhưng điêu Thẩm Thành Uyển không biết là cô chết không thành, nhưng sau khi tỉnh lại thì lại bị điên.
Đây đúng là báo ứng của Nhiếp Tấn Thành, là báo ứng của kiếp này, nhưng mà: 'Ít nhất cô không buồn không lo, vui vẻ hơn so với lúc trước."
Giọng nói của Nhiếp Tấn Thành rất thấp, thấp đến nỗi từ trong cát bụi, niêm vui ấy nở ra một đóa hoa.