Một năm kia Thẩm Thanh Uyển là một bé gái chỉ mới mười tuổi.
Cô đi theo ông quản gia đi vào căn biệt thự mà cô chưa từng đi vào, biệt thự lộng lẫy xinh đẹp, giữa hè bên trong vườn cây xanh um tốt tươi.
Một người phụ nữ cao quý xinh đẹp ngôi trên cái ghế trăng ngà, đúng lúc nhìn cô mỉm cười dịu dàng.
Quý bà đó nói với thiếu niên ở bên cạnh: Tấn Thành, con nhìn xem, về sau cô ấy chính là người đi học với con.
Trên người thiếu niên mặc đồng phục của học viện, áo sơ mi trắng mới tinh phối với quần tây màu xám, từ xa cô đi qua nhìn thấy, mày kiếm mắt sáng cũng không thể hình dung được sự tuấn tú tao nhã lịch sự kia.
Lúc ấy cô nghĩ tại sao lại có một cậu con trai có thể đẹp đến như vậy...
Kết quả thiếu niên đi về phía bọn họ, cô tranh thủ thời gian cúi đầu xuống, liên tục nhìn thẳng anh sẽ giống như không tôn trọng.
Bỗng nhiên thiếu niên nói: Nghe nói cậu họ Thẩm? Nhìn dáng vẻ của cậu có vẻ như không thích cười, vê sau tôi sẽ gọi cậu là Thẩm Thanh Uyển, tôi không thích nói chuyện với một cây gỗ! Ký ức dừng lại ở nụ cười xán lạn của cậu thiếu niên kia, nóng rực giống như thiêu đốt tất cả mạng sống.
"Hô...
Hô..."
Hô hấp dồn dập, bỗng nhiên Thẩm Thanh Uyển bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, mở to mắt một chút! Chu Vũ Lâm giật nảy mình, nhìn thấy hai mắt Thẩm Thanh Uyển mở to, chớp mắt sững sờ một chút rồi sau đó nói: "Chị? Chị tỉnh rồi?"
Sau một lúc lâu Thẩm Thanh Uyển mới lấy lại tinh thần khẽ gật đầu.
Rửa mặt qua loa rồi uống nửa bát cháo, dân dân Thẩm Thanh Uyển cũng cảm thấy tốt lên, bỗng nhiên nhìn chăm chú nói: "Tại sao lại là nhà cũ của nhà của Nhiếp?"
"Là bà phái người đưa chị đến chỗ này."
Thậm chí còn quấy rây đến cả bà cụ, điều này khiến cho đôi mi thanh tú của Thẩm Thanh Uyển cau chặt lại.
"Có cậu chủ Tấn Thành ở đó, ai cũng không động vào cô Diệp Lan được.
Huống hồ, nhà họ Nhiếp cũng không giống như trước đây."
Lúc Chu Vũ Lâm nói những lời này, mang theo sự ủy khuất tức giận không cam lòng thay cho cô.
Thẩm Thanh Uyển yên lặng một lúc lâu mới yếu ớt lặp lại câu kia: "Đã không giống như trước kia..."
Bây giờ gia chủ nhà họ Nhiếp đã sớm đổi thành Nhiếp Tấn Thành, cho dù là bà cụ cũng không có cách nào lay chuyển.
"Chị đi chào bà một câu..."
Thẩm Thanh Uyển làm bộ muốn xuống đất nhưng lại bị Chu Vũ Lâm ngăn cản: "Chị! Cậu chủ Tấn Thành đang nói chuyện với bà cụt"
Trong phòng khách lớn trang nghiêm tịch mịch của biệt thự, hai bà cháu đang nhìn nhau nhưng không một ai lên tiếng, rơi vào cảnh giãng co một lúc lâu.
Thẩm Thanh Uyển từ từ đi vào, nhìn thấy một bóng dáng đứng thẳng tắp ở phía trước, chính là Nhiếp Tấn Thành.
Ánh mắt của cô lướt qua anh nhìn về phía bà cụ ngồi ở trên ghế.
Thẩm Thanh Uyển đi đến bên cạnh Nhiếp Tấn Thành mà Nhiếp Tấn Thành vẫn không nhúc nhích tý nào, khóe mắt cũng chưa từng liếc nhìn sang người bên cạnh.
Thế nhưng bỗng nhiên cô chậm rãi quỳ xuống! Lúc này Thẩm Thanh Uyển vừa dừng lại vừa nói: "Bà, cháu muốn xin người lấy lại đây chuyên, cũng xin người hủy bỏ hôn sự của cháu với cậu chủ Tấn Thành!"
Cô ta quỳ xuống cầu xin là vì muốn hủy bỏ hôn sự? Lông mày Nhiếp Tân Thành cau lại, tao nhã lạnh lùng đứng bên cạnh.
Bà cụ nghe xong kinh ngạc truy hỏi: "Là có người bắt cháu nói như vậy có phải không? Cháu đừng sợ, đã có bà nội làm chủ cho cháu! Ai cũng không thể ép buộc cháu!"
Thẩm Thanh Uyển nhẹ giọng trả lời: "Không có ai ép buộc cháu."
Nhiếp Tấn Thành cúi đầu, giọng nam nhè nhẹ vang lên mang theo sự khinh bỉ: "Cô ta là do bà nhìn trúng làm cháu dâu tương lai, cháu có thể ép buộc cô ta sao? Cháu cũng không bắt cô ta quy không đứng dậy được!"
Thật sự là mỉa mail Thẩm Thanh Uyển vẫn còn quỷ gối trên sàn nhà lạnh buốt, sốt nhẹ khiến cho trán của cô chảy ra một lớp mồ hôi dày đặc, trong lòng lại càng trở lên lạnh lẽo.
Cô mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi.
Thẩm Thanh Uyển dùng giọng nói rất nhẹ nhưng lại kiên quyết như vậy, giống như đang thề với chính mình: "Bởi vì cháu đã không yêu anh ấy, không yêu nữa!"
Cả người Nhiếp Tấn Thành càng trở nên lạnh lùng, một ý nghĩ hiện lên trong đầu anh:Thẩm Thanh Uyển! Cô lại giả vờ giả vịt!