• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Ngôn Diệp Lan xông vào tòa nhà của Nhiếp thị, Ngôn Du Nhiên đến biệt thự Thẩm Viên để tìm cô.

Mà lúc này Ngôn Du Nhiên đã không còn ngang ngược như ngày xưa vì sau khi cô biết được chân tướng, lòng cô như bị ngàn cơn sóng đánh.

Nhớ lại nhiều chuyện lúc trước, mình đã châm biếm, chế nhạo Thẩm Thành Uyển như thế nào, Ngôn Du Nhiên cảm thấy đến chính mình cũng không chịu được như thế.

Mà lần này cô đến không chỉ đi một mình, bên cạnh còn có Chu Vũ Lâm đi cùng và còn dẫn theo Ngôn Đình Nguyên! Ngôn Đình Nguyên quỳ sụp xuống đất, câu xin tha thứ: "Tấn Thành! Năm đó tuy rằng tôi có sai, nhưng mẹ của cậu cũng có tham gia vào! Việc Thẩm Thành Uyển phải chịu tiếng xấu cũng không thể hoàn toàn trách tôi! Ai bảo năm đó các người chỉ biết nghĩ cho mình, không suy nghĩ chút nào cho người thân trong gia đình dòng họ! Ngày đó chính cậu đã nói với Diệp Lan như vậy."

Mạch suy nghĩ Nhiếp Tấn Thành dần dần rời rạc, đột nhiên nhớ lại khi còn trẻ, hai đứa nhỏ vô tư yêu nhau say đảm chỉ nghĩ đến việc ở bên nhau mãi mãi.

Đối diện với việc tranh giành quyền lợi và địa vị trong gia tộc, cô lo lắng không ngừng sợ phải chia xa, ngay lúc đó anh đã cười nói: Để lại công ty cho anh cả đi, anh giúp em giành Ngôn thị! Cô thấy như vậy cũng tốt, vì vậy vui vẻ nhận lời: vậy thì cứ như vậy nhé! "Nếu ngày đó hai người không nói như vậy, tôi và mẹ của cậu cũng sẽ có ý nghĩ như thế."

Ngôn Đình Nguyên sợ hãi kể lại.

"Vô lý! Thật buồn cười!"

Chu Vũ Lâm không nhịn được trách cứ, trong lòng Ngôn Du Nhiên cũng trở nên trống rỗng.

Những lời đó chẳng qua chỉ là những lời trẻ con không sợ gì nói ra, thuận miệng nói, căn bản không có ý gì nhưng những người lớn lại không để cho bất kì sai lầm nào xảy ra.

Cho nên mới gây ra tất cả mọi chuyện sau này, ấp ủ tất cả những gì ác độc.

Nhiếp Tấn Thành mím phiến môi mỏng, cũng không nói nên lời nào, đột nhiên có người báo lại tin khẩn: "Cậu chủ! Cô Diệp Lan đã đi đến viện tâm thần!"

Ngôn Du Nhiên hoảng sợ, trong viện tâm thần kia chỉ có một người - Nhiếp Gia Huy! "Anh Tấn Thành, em xin anh, xin anh đi tìm chị em!"

Ngôn Du Nhiên quỷ xuống, rồi được Chu Hiểu Quang đi cùng đến đỡ dậy.

Nhiếp Tấn Thành hạ giọng nói: "Có những việc cô ấy phải tự đối mặt, em về trước đi "

Ngôn Du Nhiên nghe xong câu này đột nhiên cũng không nói gì, Chu Vũ Lâm nhẹ giọng gọi cô, dẫn cô rời đi.

Ngoài cửa sổ tuyết rơi từng đợt, Nhiếp Tấn Thành đi lên lầu với Thẩm Thành Uyển.

Gần đây Thẩm Thành Uyển lại thích nghe truyện cổ tích, vì vậy Nhiếp Tấn Thành lại mua nguyện một bộ truyện cổ tích, mỗi khi rảnh thì kể cho cô nghe.

Nào là công chúa Bạch Tuyết nào là cô bé Lọ Lem, truyện cổ tích càng mơ mộng, hoang đường thì Thẩm Thành Uyển nghe càng nghiêm túc.

Lần này đang kế tới cô bé Lọ Lem có được một chiếc hài thủy tỉnh, vừa mới đọc xong một trang thì Quan Điền Vệ đã đến báo: "Cậu chủ, cô Diệp Lan đã rời khỏi viện tâm thần, trước lúc đi cô đã buộc viện trưởng phải thả Nhiếp Gia Huy"

Nhiếp Tấn Thành khép sách lại, Thẩm Thành Uyển tức giận đòi giật lấy.

Nhiếp Tấn Thành cầm tay cô, cười: "Cùng anh đi đến một chỗ, vừa đi anh sẽ vừa đọc cho em"

Tuy Thẩm Thành Uyển thường xuyên không nghe lời Nhiếp Trấn Thành, cũng không thèm để ý đến anh nhưng vào những lúc đặc biệt như thế này thì sẽ nghe theo.

Xe nghiên lên tuyết xuất phát, đúng là đi tới viện tâm thần.

Đối diện là khoảng sân lạnh lẽo, người ngoài đi vào hẳn sẽ rùng mình nhưng Thẩm Thành Uyển lại không có cảm giác gì.

Thấy trên cái cây nọ trong sân có một tờ giấy đỏ, cô tò mò đi cà nhắc tới nhìn.

Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng bước chân, người nọ cũng không đi nữa mà dừng lại.

Lúc Thẩm Thành Uyển đột nhiên quay đầu lại thì Nhiếp Tấn Thành cũng xoay người qua nhìn, chỉ thấy Nhiếp Gia Huy ngay trước mặt.

Thẩm Thành Uyển bắt đầu bước, giống như là muốn chạy về phía Nhiếp Gia Huy như trong quá khứ.

Nhiếp Gia Huy tuy bị nhốt ở đây nhưng lại nghe nói rằng Thẩm Thành Uyển đã chết, rồi lại nghe nói Thẩm Thành Uyển còn sống, bây giờ gặp lại cô cứ như là một giấc mơ.

Không ngờ Thẩm Thành Uyển lại chạy về phía Nhiếp Gia Huy như trong quá khứ, rồi lại bị một gốc cây mai trong viện hấp dẫn ánh nhìn.

"Nhiếp Tấn Thành, mày hối hận rồi"

Nhiếp Gia Huy đột nhiên nói.

Nhiếp Tấn Thành hối hận rồi.

Hối hận vì năm đó từng có vô số cơ hội, tuyết cũng bay đầy trời như lúc này nhưng lại chưa bao giờ dừng chân lại ngắm tuyết cùng cô một lần trọn vẹn.

Mà thứ anh ta bỏ qua đâu chỉ là một trận tuyết trắng.

Tuyết vẫn đang rơi xuống, bay lả tả.

Thẩm Thành Uyển dùng một ngón tay chỉ vào hoa mai trắng, bắt đầu đếm xem cả cây có bao nhiêu đóa.

"Cô ấy điên thật rồi"

Nhiếp Gia Huy thì thào, bán tin bán nghi, dường như lại thật sự là như thế Nhiếp Tấn Thành lại nói: "Cô ấy đã từng tới nơi này."

Trong mấy chục năm nay hai anh em bọn họ chưa từng bình tĩnh đối mặt với nhau như lúc này.

Hiện thực như lúc này, một người ngu ngốc, một người thì bị thương, đến cuối cùng chẳng có ai may mắn thoát được.

"Ha!"

Nhiếp Gia Huy cười ra tiếng: "Nhiếp Tấn Thành, tao chưa bao giờ hối hận về những gì mình đã làm!"

Trong màn tuyết trắng xóa, Nhiếp Gia Uy nhớ lại khi nãy Diệp Lan đã hỏi anh: Nếu anh đã biết năm đó ai gây ra tất cả mọi chuyện, tại sao anh lại không nói? Sau khi anh thua, tại sao anh cũng không nói? Tại sao lại không nói? Nói ra rồi thì sao, chẳng lẽ sẽ có được một cơ hội khác? Nhưng dù có được một cơ hội khác, gã muốn quay trở lại ngày ấy, gã sẽ hoàn toàn chiếm lấy cô vào lúc gã thấy cô bị bỏ thuốc hôn mê bất tỉnh! "Anh có thể rời khỏi đây."

Ánh mắt Nhiếp Tấn Thành chăm chăm dừng trên người Thẩm Thành Uyển, giọng anh trầm thấp.

Nhiếp Gia Huy giật mình, gã nhớ đến ngay khi nãy gã gặp Ngôn Diệp Lan ở đây.

Cảm giác này giống như là bị một tia sét đánh thẳng xuống, gã nghĩ cô sẽ trách móc gã không ngừng.

Nhưng chẳng qua cô chỉ hỏi một câu: "Có phải là sự thật không?", khi gã im lặng không đáp lại, cô cũng đã biết rõ tất cả.

Cuối cùng cô nói: Nhiếp Gia Huy, chuyện trước đây của tôi và anh coi như xóa hết đi.

Rồi sau đó Nhiếp Tấn Thành đến đây gặp gã, lại nói với gã rằng gã có thể rời khỏi đây.

Giờ phút này Nhiếp Gia Huy lại bất chợt cảm thấy đau khố.

Dường như chưa từng có chuyện anh em tranh giành, năm đó chưa từng bị Ngôn Diệp Lan nhục mạ trước mặt tất cả mọi người, chưa từng bị nhốt ở nơi này mấy năm liên.

Giờ phút này giống như sau khi một khoảng thời gian trôi qua cũng nhận được sự tự do và tha thứ nhưng lại làm gã đau đớn tột cùng.

Gã biết, đúng là chính gã đã làm cô suy sụp như bây giờ, dù gã không gây ra tất cả nhưng cũng do gã gây ra một phần.

Nhiếp Gia Huy ra đi, sau khi anh ta rời khỏi viện tâm thần thì đến nhà chính nhà họ Nhiếp chào bà cụ ngay cùng ngày rồi ngay lập tức ra nước ngoài.

Bà cụ xúc động vô cùng nhưng nói cho cùng vẫn không muốn hai anh em tự giết hại lẫn nhau, rốt cuộc trước lúc lâm chung đã biết được chân tướng lại thấy gã đến chào tạm biệt, trong nhất thời nửa buồn nửa vui mà lặng yên chảy nước mắt.

Còn một ngày nữa là ngày đầu năm mới, bà cụ liền gọi Thẩm Thành Uyển đến nhà chính ăn bánh trôi nước.

Thời tiết hơi lạnh, Nhiếp Tấn Thành lấy áo choàng khoác lên người Thẩm Thành Uyển.

Thẩm Thành Uyển cũng rất ngoan chỉ cầm một đống tuyết trong tay chơi.

Sau khi đến nhà chính cùng nhau ăn bánh trôi nước ấm áp, bà cụ dán một phong bao lì xì rôi cho Thẩm Thành Uyển.

Thẩm Thành Uyển híp đôi mắt lại cong cong như trăng lưỡi liềm, ngây thơ cười.

Đột nhiên Nhiếp Tấn Thành quỳ xuống trước mặt bà cụ, anh cầu xin:: "Bà nội, cháu muốn xin bà chiếc vòng cổ Sapphire."

Đó là món đồ trang sức gia truyền của nhà họ Nhiếp, chỉ có vợ của cháu trưởng mới được đeo.

Bà cụ sai người mang tới, Nhiếp Tấn Thành lại nói: "Từ hôm nay trở đi, Nhiếp Tấn Thành con cả đời chỉ có một người vợ."

Sau ngày hôm ấy, trên cổ Thẩm Thành Uyển có thêm một chiếc vòng cổ Sapphire.

Vòng cổ trị giá hơn ba mươi tỷ, đương nhiên là vật quý vô giả.

Tiếc thay, Thẩm Thành Uyển không hề cảm kích, lúc thì mang lúc thì vứt sang một bên.

Hành động khinh thường ấy rõ ràng giống như muốn từ chối lời cầu hôn.

"Cậu chủ không tức giận sao?"

Người mới tới làm thuê trong vườn không nhịn được hỏi.

Ngọc Mai cười nói: "Đâu có dám giận, cậu chủ chỉ lo dỗ mợ chủ mang thôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK