Traafn Phi Minh vô cùng tức giận, anh nghiêm nghị hét lên: "Cô ấy đã yên nghỉ trong lòng đất rồi, chẳng lẽ anh muốn cô ấy ra đi cũng không được yên ổn sao?"
Dường như Nhiếp Tấn Thành căn bản không nghe thấy, vẫn không ngừng đào bùn đất lên.
"Nhiếp Tấn Thành! Anh không được phép động đến mộ của cô ấy!"
Trần Phi Minh bước về phía trước định kéo anh ra, hai người ngay lập tức xảy ra xô xát.
Hai người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, đều là con nhà có gia thế, là người thừa kế của hai gia tộc lại ở trong khu nghĩa trang đầy mộ này động tay động chân.
Trân Phi Minh chưa bao giờ nghĩ rằng sau khi đưa Nhiếp Tấn Thành đến đây, anh ta sẽ hóa điên thành như vậy.
Nhưng Nhiếp Tấn Thành không nhìn thấy bất kì cái gì ở bên cạnh, trong mắt anh đều là kiên quyết, hôm nay không đào ngôi mộ này lên thì thề sẽ không bỏ qua! Người bên cạnh anh căn bản không thể khuyên nổi, trong chớp mắt ai trong hai người cũng đều bị đối phương đấm đá đến mức tụ cả máu bầm trên mặt.
Nhiếp Tấn Thành như một con thú dữ bị vây trong tòa thành.
Trần Phi Minh cũng không địch lại, anh ta lui về sau một bước: "Anh mà xứng với cô ấy sao! Ngay cả khi cô ấy đã chết rồi, anh cũng không tha cho cô ấy sao!"
Gió thổi qua bên tai, bên gò má giống như một lưỡi dao sắc bén, Nhiếp Tấn Thành hạ giọng nói: "Tôi đã xin lỗi cô ấy rồi, thêm một lần nữa cũng không sao!"
"Anh!"
Trân Phi Minh bị anh phản bác cứng họng không trả lời được.
Nhiếp Tấn Thành giơ tay lên lau khóe miệng bị đánh chảy máu.
Ánh mắt của anh từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm bia mộ: "Trân Phi Minh, anh tránh ra.
Hôm nay tôi nhất định sẽ đào phân mộ này!"
Anh vô cùng quyết liệt, hung ác.
Hôm nay nếu không đào được thì có chết anh cũng không rời đi.
Trần Phi Minh cau mày, ngạc nhiên trước sự quyết liệt đến nghẹt thở này.
Bóng dáng Nhiếp Tấn Thành cử động, đi vượt qua anh và lại bắt đầu đào mộ phần.
Trần Phi Minh vừa quay đầu lại, nhìn thoáng qua bóng lưng của anh ta rồi lại nhìn tấm bia của Thẩm Thành Uyển như muốn nói: "Nếu anh ta không nhìn được sẽ không ngừng lại.
Thẩm Thành Uyển, hôm nay em sẽ làm cho anh ta hoàn toàn từ bỏ ý định"
Bùn đất đã không còn xốp như lúc mới đào, cứng ngắc và xen lân đá bên trong, Nhiếp Tấn Thành vẫn đào từng vốc từng vốc đất, Quan Điên Vệ nhanh chóng bước đến bên cạnh anh kêu lên: "Cậu chủ! Cẩn thận tay của cậu!"
Chưa được bao lâu, tay Nhiếp Tấn Thành đã rách tươm, bùn đất li ti lẫn vào máu.
Nhưng dường như anh căn bản cũng không thèm để ý, chỉ lo không thể nhanh hơn chút, vì vậy anh ra lệnh: "Đi tìm một cái xẻng! Mang một cái xẻng đến đây!"
Một cái xẻng được mang tới từ nông trại dưới núi, Nhiếp Tấn Thành vừa nhận lấy cái xẻng thì ngay lập tức bắt đầu xúc bùn đất.
Quan Điền Vệ thấy thế cũng câm lấy một cái, định bắt đầu xúc nhưng bị Nhiếp Tấn Thành cản lại: "Để tôi làm!"
Trong giây lát Quan Điên Vệ không dám cử động nữa, tất cả mọi người đều lui về sau.
Trân Phi Minh đứng ở trước mộ bia, lặng yên nhìn ngắm chân dung Thẩm Thành Uyển.
Mãi đến khi sắc trời bắt đầu tối dân, mộ phần mới bị đào ra, bùn đất chất ở hai bên thành hai ngọn núi nhỏ, quan tài đã lộ ra phân nắp.
Mọi người nín thở không dám phát ra tiếng.
Cái xẻng trong tay Nhiếp Tấn Thành rơi xuống.
Tay anh dịu dàng vuốt ve nắp quan tài, nhẹ nhàng mở nắp ra.
Bên trong vậy mà chỉ còn lại một vò tro cốt màu trắng ngọc! Không có một bóng người, không thấy mặt mũi, chỉ còn lại một vò tro cốt! Nhiếp Tấn Thành cứng đờ người.
Tất cả máu trong cơ thể như bị rút hết ra.
Anh không phát hiện ra rằng tay mình đang run, tiến lên bưng lấy vò tro cốt kia.
Nhưng sau khi nâng lên lại phát hiện trên tay rất nhẹ, anh vừa mừng vừa sợ quát to: "Không có gì! Trong này không có gì"
Sự vui mừng của anh chỉ trong cái chớp mắt, Trần Phi Minh ở đằng sau đã nói: "Trước khi chết Thẩm Thành Uyển đã trăng trối, chờ sau khi cô ấy chết thì sẽ rải hết tro cốt trên biển "
Nhiếp Tấn Thành còn đang bưng vò tro cốt, như ngửi được vị mặn của biển trong hơi thở, lại nhìn thoáng qua mặt biển đằng kia lóng lánh ánh nước, ngàn dặm trùng điệp nhẹ nhàng, không biết đã đi hướng nào, cũng sẽ không trở lại bên cạnh anh.
"Anh biết, vì sao cô ấy lại thích biển."
Trân Phi Minh trâm tĩnh nói.
Trong mơ hồ, Nhiếp Tấn Thành nhớ đến trước kia cô đã từng hỏi anh: Cậu chủ, cậu biết vì sao tôi thích biến không? Anh cũng không thèm để ý, chẳng qua chỉ tùy tiện tiếp lời: Tại sao? Cô gái xinh đẹp cười: Bởi vì tôi muốn làm một chú chim.
"Âm!"
Vò tro cốt trong tay anh rơi xuống, vỡ đầy đất.Quan Điền Vệ cho rằng, cậu chủ nhà mình sẽ tiếp tục phát điên vì Thẩm Thành Uyển đột nhiên qua đời.
Nhưng không ngờ rằng, sau khi không cẩn thận làm vỡ vò tro cốt khi đang đào mộ phần, Nhiếp Tấn Thành cũng chỉ cúi người nhặt lại những mảnh vụn rơi đầy đất.
Vò tro cốt bị vỡ đó được bọc trong áo khoác âu phục, được anh mang về Hà Đông.
Sau đó mảnh vụn của vò tro cốt được đặt ở đâu, thế nhưng cũng không có người nào biết.
Từ đầu đến cuối Nhiếp Tấn Thành đều không nói lời nào, cả người đều yên lặng.
Mà đối với tin tức Thẩm Thành Uyển qua đời anh cũng không nói gì, giống như đến bây giờ cũng chưa từng xảy ra.
Người lúc trước phát điên đào mộ phần của người ta ở Quảng Ninh dường như cũng không phải là anh.
Bên phía cụ bà bên này, mọi người không dám báo lại, chỉ sợ bà vì đau buồn mà qua đời.
Nhiếp Tấn Thành đi thăm bà thậm chí còn mỉm cười nói: "Bà nội, Thẩm Thành Uyển rất khỏe, cô ấy rất khỏe."
Bà cụ bị bệnh nên mơ hồ cũng vui mừng tưởng thật cho nên hiếm khi cười.
Nhưng vẫn không che giấu được tin tức, Chu Vũ Lâm đau buồn không dứt, sau khi biết được việc Nhiếp Tấn Thành đào mộ thì chạy đến biệt thự Thẩm Viên mắng anh nhưng cũng không làm được gì: "Măng anh thì được gì chứ? Chính anh đã hại chết chị Thẩm Thành Uyển! Chính anh hại chết chị ấy!"
Nhiếp Tấn Thành vẫn im lặng, rôi mới lạnh lùng nói: "Cô ấy chưa chết!"
Chu Vũ Lâm kinh sợ, anh ta đang nói gì? Thẩm Thành Uyển vẫn chưa chết? "Cô ấy chưa chết!"
Nhiếp Tấn Thành lại nói lần nữa, hoàn toàn không giống như đang nói đùa.
Vốn tưởng rằng lần trước anh báo cho cụ bà biết rằng "Thẩm Thành Uyển rất khỏe"
chỉ là vì trấn an bài, bây giờ xem ra chuyện xảy ra căn bản không phải như vậy! Anh không cuồng loạn, cáu kỉnh làm loạn.
Một người bình tĩnh và lý trí như vậy lại nói "Cô ấy chưa chết", ngược lại lại làm cho người khác hoảng sợ hơn.
Ngôn Diệp Lan cũng đến biệt thự Thấm Viên.
Cô biết anh đã trở về, cũng biết Thẩm Thành Uyển đã không còn trên đời này nữa.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, đột ngột đến mức căn bản không để cho người ta tiếp thu được.
Nhưng chưa kịp nhớ lại tất cả thì cũng đã đến ngày hôm nay.
Ngôn Diệp Lan im lặng đi đến trước mặt anh, nhìn anh chăm chú rồi cúi người, hai tay nhẹ nhàng cầm lấy tay anh: "Tấn Thành."
"Em biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra quá đột ngột"
Cô không biết phải nói như thế nào.
Năm đó Thẩm Thành Uyển gây thù chuốc oán nhưng vào lúc tin cô chết được truyền ra thì đã phai mờ gần như không còn.
Lúc đó cô là người bầu bạn bên anh, cùng anh lớn lên.
Cô là người do chính anh chọn lựa để cùng học cùng chơi, cô đã đi theo anh suốt mười sáu năm ròng, cô yêu anh đến mức dùng hết tâm trí để tính toán.
Thế nhưng cái chết của cô vẫn làm cho người khác buồn bã, choáng váng.
Mỗi lần người khác nhớ vê cô thì sẽ nhớ đến thân hình mảnh mai như hình với bóng của cô.
"Tấn Thành, em sẽ ở bên anh, em sẽ ở bên anh cả đời, sẽ mãi mãi không rời khỏi anh!"
Ngôn Diệp Lam nhẹ giọng nói, cô nắm chặt tay anh, thê rất nhiều những lời thề cả đời: "Tấn Thành, hãy để tất cả đều trôi qua đi, anh cũng không nên đau buồn nữa"
Nhiếp Tấn Thành ngồi trên chiếc ghế trong phòng khách biệt thự Thẩm Viên.
Trong đôi mắt đen hờ hững của anh là cả một vùng sâu như nước biển mùa đông màu xanh thắm.
Ngôn Diệp Lan lưu luyến nhìn anh, nắm tay thật chặt chỉ mong sẽ không phải rời xa anh nữa.
Đôi mắt cô bất giác đỏ lên, chảy xuống hai hàng nước mắt.
Anh bỗng nhiên cử động, đưa tay lau nước mắt cho cô, dịu dàng đỗ dành: "Ngốc, sao anh lại buôn, ai sẽ đau buồn cho cô ta chứ."
Nhưng Ngôn Diệp Lan lại lặng người, nước mắt của cô đọng lại ngay khóe mắt.
Vì ánh mắt đau thương của Nhiếp Tấn Thành trong giây phút này, dù có dùng cây bút tuyệt diệu nhất trên đời này thì cũng khó vẽ nên được.