Ba năm sau...
Thời gian thấm thoát thoi đưa, lại là một ngày nắng đẹp ở Hà Đông.
Trong Thẩm Viên giọt sương vẫn còn đọng trên lá hoa, nắng ban mai chiếu vào trong phòng ăn, cô ta nhìn thấy anh đặt tờ báo kinh tế tài chính xuống.
"Tấn Thành..."
Ngôn Diệp Lan mang tới cho anh một cái dù, dáng vẻ như một người vợ: "Dự báo thời tiết nói xế chiều ngày hôm nay có thể sẽ có mưa giông, anh đừng quên mang dù theo nhé."
"Cám ơn"
Anh mỉm cười nhận lấy, bóng người dần khuất xa.
Ngôn Diệp Lan đứng yên một chỗ, lòng nóng như lửa đốt, tại sao từ đâu đến cuối đều không thể khơi dậy được sự ấm áp trong lòng một người? "Chị! Chị với anh Tấn Thành định khi nào thì kết hôn vậy?"
Mấy ngày nay Ngôn Du Nhiên tới Thẩm Viên làm khách, trên bàn ăn cô ta chỉ im lặng dùng cơm, lúc này mới mở miệng hỏi.
Vốn dĩ kết hôn với nhau là chuyện vui, nhưng bây giờ kết hôn rồi anh sẽ vui vẻ sao? Điều này khiến Ngôn Diệp Lan cảm thấy buồn bã: "Anh ấy chưa từng nở nụ cười, một lần cũng không có..."
"Vừa rồi lúc rời đi không phải anh Tấn Thành rất vui vẻ sao, còn cười với chị mà?"
Ngôn Du Nhiên nghe vậy thì có hơi khó hiểu.
Đúng là anh cười, nhưng chỉ có một mình cô ta biết, đó chỉ là một cái xác không hôn.
Cho dù Ngôn Diệp Lan không muốn thừa nhận cũng không thể không đối mặt: "Từ sau khi cô ta qua đời, anh ấy chưa từng có một nụ cười thật sự..."
"Lại là Thẩm Thành Uyển!"
Ngôn Du Nhiên gào lên: "Cô ta cũng đã chết rồi, tại sao âm hồn còn không tiêu tan chứ"
Cũng chỉ có thể lén lút, ở những nơi mà Nhiếp Tấn Thành không nghe được, Ngôn Du Nhiên mới dám nhắc tới Thẩm Thành Uyển.
Ba năm trước, sau khi tin tức Thẩm Thành Uyển bị bệnh qua đời truyên tới, từ đó Nhiếp Tấn Thành cũng không tìm kiếm nữa.
Thế nhưng ngay cả nhà cũ nhà họ Nhiếp, toàn bộ Thẩm Viên, cả thế giới, hê là những gì có liên quan tới Thẩm Thành Uyển, Nhiếp Tấn Thành cũng không cho phép người ngoài nhắc tới.
Còn nhớ có một lần, trong lời nói của Ngôn Du Nhiên có nhắc tới tên "Thẩm Thành Uyển", sắc mặt của Nhiếp Tấn Thành thay đổi ngay lập tức, đầy vẻ tức giận.
Ở trong trí nhớ của Ngôn Du Nhiên, Nhiếp Tấn Thành luôn yêu thương cô ta hết mực, trước giờ chưa có lúc nào tức giận đến thế, mà một lần đó đã khiến cho Ngôn Du Nhiên bị doạ sợ, tới ngày hôm nay ký ức cũ vẫn như mới.
Ngôn Du Nhiên không cam tâm nói: "Chị! Không thể để cho một người đã chết như Thẩm Thành Uyển chen ngang vào giữa chị với anh Tấn Thành được! Cô ta chết đều là do chuyện bất trắc! Còn hai người mới yêu nhau thật lòng!"
Đêm xuống trời đầy sao, biết Nhiếp Tấn Thành đã trở về, Ngôn Diệp Lan mang trà sâm lên phòng cho anh.
Nhiếp Tấn Thành đang cởi áo khoác âu phục thì Ngôn Diệp Lan đi thẳng về phía anh: "Để em"
Cô ta tháo từng nút cài áo sơ mi cho anh, cho đến nút cuối cùng vạt áo mở ra, trong nháy mắt để lộ ra đường vân trên lông ngực rắn chắc, cô ta dừng lại không động đậy, tay nhẹ nhàng chạm vào tim anh, đó là nơi gân bên trái khuôn ngực.
Trong lúc hơi thở đan xen nhau, cô ta ngửa đầu hôn môi anh.
Anh không tránh né, nhưng đôi môi lạnh như băng không có bất kì hơi ấm nào, cũng không có bất kì sự đáp lại nào.
Cô ta không ngừng hôn, tiến tới *, nhưng vần không thể nào khơi gợi được hứng thú của anh! Thân thể Ngôn Diệp Lan cứng đờ, ba năm qua, đây là lần đầu tiên thân mật, lại còn là do cô ta chủ động, thế mà anh lại lấy sự im lặng mà từ chối cô ta...
Ba năm qua bao nhiêu sự thất vọng tích tụ lại, rốt cuộc Ngôn Diệp Lan không thể chịu được hời hợt hiu quạnh nữa, giọng cô ta run run nói: "Anh vốn không quên được Thẩm Thành Uyển!"
Đến ngày hôm nay, không phải là do âm hôn Thẩm Thành Uyển không tiêu tan, mà là do anh không quên được...
"Anh không cho phép em nhắc tới cô ấy!"
Nhiếp Tấn Thành lạnh giọng nói.
Ngôn Diệp Lan kêu lên: "Nhưng Thẩm Thành Uyển đã chết rồi! Cô ta đã sớm không còn trên đời này nữa rồi!"
"Cô ấy chưa chết!"
Giọng anh lạnh nhạt tức giận lấn át cả tiếng cô ta, giận dữ, nhất quyết nói: "Cô ấy còn sống, chỉ là do cô ấy không muốn xuất hiện mà thôi!"
Lúc này Ngôn Diệp Lan mới giật mình, cái chết của Thẩm Thành Uyển không những mang theo linh hồn của cô ta đi mà còn mang theo trái tim của anh! "Thẩm Thành Uyển đã sớm thành một đống tro tàn rồi, ngay cả tro cốt của cô ta cũng đã được rải xuống biển! Nhiếp Tấn Thành, anh vẫn luôn lừa mình dối người-I"
Cuối cùng Ngôn Diệp Lan khàn giọng gào lên, còn anh thì chỉ thờ ơ nhìn cô ta, lý trí kiên định đến khốc liệt: "Em đã phá hỏng quy tắc của anh."
Mùa hè tiếng ve kêu râm rang, quản gia vội vàng chạy vào thông báo: "Thưa bài! Hai ngày trước sau khi cô Diệp Lan rời khỏi Thẩm Viên thì không trở về nữa"
"Cậu chủ đâu?"
Bà cụ hỏi.
"Sau khi cô Diệp Lan đi, thì cậu chủ vẫn tới công ty như thường lệ.
Hỏi Quan Điền Vệ bên cạnh cậu chủ thì nói là cậu chủ ngày đêm xử lý việc công ty, không ăn không uống cũng không ngủ...
Bà cụ nghe thế thì sốt ruột, nhưng lại nghĩ tới Thẩm Thành Uyển qua đời vì bệnh lại cảm thấy đau buồn, trong lòng tàn nhẫn nghĩ: "Cứ để nó vậy đi! Thân thể của nó thì nó tự chịu!"
Cũng không nghĩ tới, Nhiếp Tấn Thành ở trong công ty tới hơn mười ngày.
Mấy người cấp dưới thân cận đều lo lắng, trong lòng Quan Điền Vệ nóng như lửa đốt, mỗi lần đi vào phòng làm việc thì sẽ nhìn thấy gương mặt lạnh lùng ngày càng tái nhợt.
Rốt cuộc đến khi thư ký Trân đến báo cáo công việc thì nhìn thấy Nhiếp Tấn Thành đã ngã ngồi trên ghế giám đốc đang chìm vào mê man không nhúc nhích.
"Người đâu mau lên! Người đâu!"
Thư ký Trần kinh hoảng hô to, Quan Điền Vệ lập tức vọt vào: "Cậu chủ! Tôi đưa cậu tới bệnh viện!"
Cả người Nhiếp Tấn Thành đều hốc hác tinh thân sa sút, giọng cực kỳ nhỏ nhưng lại cố chấp nói: "Vê Thẩm Viên...
Quan Điền Vệ không thể nào làm trái lời cậu chủ nên chỉ có thể chuẩn bị xe đưa anh về Thẩm Viên.
Vừa mới về tới, Nhiếp Tấn Thành đã lập tức tới ngôi viện mà trước đây Thẩm Thành Uyển từng ở.
Ngôi viện này đã bị niêm phong ba năm rồi, ba năm nay không ai được phép bước vào đây cả, thân thể Nhiếp Tấn Thành lay động, chỉ dựa vào một chút sức lực cuối cùng để đẩy cửa ra.
Nhưng khi anh vào bên trong đã lập tức trở tay đóng cửa lại, không cho bất kỳ ai đi theo mình.
Quan Điền Vệ sợ sẽ xảy ra chuyện, trong lòng lo lắng nên đành phải lập tức báo chuyện này với nhà cũ nhà họ Nhiếp.
Bà cụ nghe xong lập tức chạy tới Thẩm Viện.
Khi bà cụ gọi người tới đẩy cửa ngôi viện kia một lần nữa thì mọi người chỉ thấy bụi bay đầy trong phòng, Nhiếp Tấn Thành ngôi trên ghế ở phía sau chiếc đàn cổ.
Anh ngơ ngác không biết bây giờ đã là chiều tối rồi, nhẹ nhàng chạm vào chiếc đàn cổ kia.
Đó là cây đàn mà trước đây, thời còn đi học Thẩm Thành Uyển đã tập chơi, sau đó cô không còn thời gian rảnh rỗi mà đánh đàn nữa, chỉ là cây đàn này vẫn luôn đặt ở đây.
Đáng tiếc là, gảy dây đàn một cái cũng không thể đàn ra được một bài nhạc hay nữa.
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng gảy dây đàn, dây đàn đã đứt tình hoài niệm cũng dứt, người nghe đau đến xé ruột gan.
Bà cụ chống gậy đi từ từ tới, bà vừa hận lại vừa đau lòng: "Chẳng lẽ ba năm trước cháu chưa nhìn thấy giấy khai tử của bệnh viện ở Quảng Ninh sao!"
"Thanh Uyển...
Thanh Uyển, con bé thật sự không còn nữa rồi...
"Lúc con bé còn sống, cháu chưa từng biết quý trọng nó! Trước giờ con bé đều một lòng một dạ che chở cháu yêu thương cháu, cháu đều hoàn toàn không để trong lòng! Bây giờ cháu tự chà đạp bản thân mình, cho dù là cháu muốn yêu thương con bé cũng không thể nào được nữa!"
Bà cụ trở nên hung hăng, muốn dùng những lời nói tàn nhẫn nhất để khiến anh thức tỉnh.
"Tưng"
Đàn lại được đánh lên, nhưng âm thanh phát ra vô cùng chói tai.
Nhiếp Tấn Thành vuốt đàn, trước mắt anh tựa như đang nhìn thấy con người đáng giận đó một lời từ biệt cũng không nói mà đã đi xa ba năm trời, không thể tìm được hài cốt, mà ngay cả tro cốt cũng không để lại cho anh, thế mà cô vẫn cười càn rỡ như thế.
"Tôi không thương cô nữa!"
Đôi mắt Nhiếp Tấn Thành đỏ lên, anh như cười như oán như thán như giận, nhưng ngay cả khi sắp chết cũng không chịu thừa nhận: "Tôi không yêu cô! Thẩm Thành Uyển! Tôi sẽ không yêu cô đâu!"
Còn nói yêu nói không thương gì nữa, ai muốn yêu muốn không thương gì đó, anh chỉ cân, anh chỉ muốn...
Nhiếp Tấn Thành như người điên mà ngôi ngớ người tự lẩm bẩm, trước mắt đều là sương trắng mịt mù, ngực bị giằng xé đau đớn, cuối cùng phun ra một ngụm máu tươi rơi xuống mặt đàn, mọi người đều hoảng sợ kinh hồn, nhưng anh lại chỉ hoá dại mà hỏi: "Sao em có thể đi như thế, sao không nói câu nào đã đi rồi? Là anh sai, anh sai rồi."