Chẳng mấy chốc đã đến giao thừa.
Trong vườn suýt chút nữa thì bị quýt bao phủ, chỉ vì mấy ngày trước sau khi Thẩm Thành Uyển ăn xong một quả quýt thì đã chủ động nắm tay Nhiếp Tấn Thành.
Ngọc Mai không kìm được lên tiếng giải thích: "Thật ra là mợ chủ vẫn còn muốn ăn nhưng cậu chủ lại đùa giỡn không chịu cho cô ấy ăn."
Kết quả là mợ chủ liên hung hăng cào cấu tay của cậu chủ! Nhiếp Tấn Thành cũng không quan tâm, ra lệnh vận chuyển quýt từ các địa phương về đây bằng đường hàng không.
Anh vừa liên tục mang quýt về nhà vừa bóc vỏ quýt cho Thẩm Thành Uyển, dường như làm việc không biết mệt mỏi, chỉ cần cô có thể ngoan ngoãn ngồi chờ bên cạnh anh.
Vào một ngày mùa đông vô cùng yên bình, trong đêm giao thừa, đương nhiên Nhiếp Tấn Thành đưa Thẩm Thành Uyển về nhà chính, đón năm mới cùng bà.
Đến Tết âm lịch, Chu Vũ Lâm tới chúc tết.
Nhưng mà cậu không đến đây một mình mà còn dẫn theo một người khác cùng đến.
Đó chính là Ngôn Du Nhiên, trên người mặc một bộ đồ hồng nhạt xinh đẹp.
So với lúc trước, sau khi Ngôn Du Nhiên trải qua sóng gió vừa rồi, toàn thân giống như được lột xác, khôn khéo hiểu chuyện hơn rất nhiều.
Sau khi Chu Vũ Lâm mở miệng gọi một tiếng "Chị Thẩm Thành Uyển", cô ta cũng gọi theo: "Chị Thẩm Thành Uyển"
Mặc dù còn chưa được trôi chảy cho lắm, mặc dù còn có chút chưa được tự nhiên, nhưng cuối cùng cô cũng nói ra được câu này Nhiếp Tấn Thành nhìn thấy hai người họ đến cùng nhau, trái lại cũng sớm đoán ra được mờ ám giữa hai người.
Anh cũng không nói nhiều, còn Thẩm Thành Uyển lại rất thích thú.
Cả ngày Thẩm Thành Uyển bực bội ở trong phòng, mỗi ngày quanh đi quẩn lại cũng chỉ có những người ở trong sân này chơi đùa cùng với cô.
Đột nhiên có thêm hai người thường ngày không hay gặp được, Thẩm Thành Uyển liên kéo bọn họ ngồi xuống cùng chơi.
"Cờ cá ngựa?"
Ngôn Du Nhiên ngạc nhiên, đây là một trò chơi cô chỉ chơi vài ván khi còn nhỏ.
Gân đây, Thẩm Thành Uyển lại say mê trò này, cô sắp xếp đủ các quân cờ nhiêu màu xong, liên tung xúc xắc bắt đầu ván đầu tiên.
Nhiếp Tấn Thành là người thứ hai tung xúc xắc, Chu Vũ Lâm với Ngôn Du Nhiên cũng bắt chước hai người họ.
Vốn dĩ là đi chúc Tết, cuối cùng lại thành ra đại chiến cờ cá ngựa.
Mặc dù tinh thần Thẩm Thành Uyển không được tỉnh táo cho lãm nhưng vận may của cô lại rất tốt, thäng mấy ván liên tiếp.
Nhưng điều khiến cô thích nhất chính là phần thưởng chiến thắng của cô là một đống quýt.
Sau khi thắng được một đống quýt, cô liên bắt đầu đếm đi đếm lại: "Anh một quả, tôi một quả, anh một quả, tôi một quả."
Nhiếp Tấn Thành bỗng nhiên nói: "Bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu ra, vì sao trước kia Ngôn Du Nhiên lại cứ không có thiện cảm với cô ấy như vậy, hóa ra là do cô gây chuyện"
Nếu như Ngôn Du Nhiên là người gây sự với Thẩm Thành Uyển thì trong đó phân nửa là do Ngôn Diệp Lan, nhưng chắc chắn cũng có phần của Chu Vũ Lâm.
Chu Vũ Lâm nghe thấy lời nói của anh dường như oán trách lại dường như chỉ tán gẫu, quả thật vô cùng lúng túng, nhưng cũng không thể cãi lại.
Còn bên kia, Thẩm Thành Uyển đã đếm xong hết số quýt liên tròn mắt trông mong nhìn Nhiếp Tấn Thành.
Người ở bên ngoài đều tò mò chuyện này là như thế nào, chỉ thấy Nhiếp Tấn Thành lập tức đi tới bên cạnh cô, đặt vào tay cô chỗ quýt đã bóc vỏ.
Thẩm Thành Uyển câm lấy một quả, rồi lại đưa cho Ngôn Du Nhiên nói: "Này."
Ngôn Du Nhiên hơi sững sờ những rồi vẫn nhận lấy.
Quả quýt thứ hai được bóc vỏ xong liên đưa cho Chu Vũ Lâm.
Đến lúc bóc xong quả thứ ba, Thẩm Thành Uyển mới tự mình câm lên ăn, Nhiếp Tấn Thành cũng không tức giận vì bị bỏ quên, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau tay cho cô.
Ngôn Du Nhiên nhìn thấy cảnh này đột nhiên nghĩ tới chị Ngôn Diệp Lan.
Sau khi cô ta biết được hai người họ đã chia tay, quả thật không chấp nhận, càng không nhìn nổi chị mình khổ sở đau lòng.
Cho nên cô ta đã nói: "Chị, chỉ cần chị tiếp tục ở lại bên cạnh anh Tấn Thành, anh ấy chắc chắn sẽ hồi tâm chuyến ý.
Trước giờ Thẩm Thành Uyển cũng đều như vậy! Chị không được phép nhận thua."
Nhưng Ngôn Diệp Lan lại bình tĩnh như vậy, giống như là đã sớm xem nhẹ hết tất cả, chỉ còn một chút buồn rầu trong đáy mắt.
Cô ta nói: "Chị không thua Thẩm Thành Uyển mà là thua chính mình."
Đến bây giờ, vừa rồi Ngôn Du Nhiên mới hiểu được ý nghĩa trong lời nói ngày hôm đó.
Cho dù ngày hôm nay có thể quay lại thì cũng không thể đánh cược tất cả mọi thứ để yêu một người.
Có chút tỉnh, có chút yêu, nhưng đã qua chính là đã qua rồi.
Có thể thấy, gân đây Thẩm Thành Uyển rất thích ăn quýt.
Hơn nữa phải là Nhiếp Tấn Thành tự tay bóc vỏ, đút cho cô ăn mới chịu.
Sau đó một vị cậu chủ nào đó âm mưu được như ý, cầm quýt tới dụ dễ cô: "Em có đeo dây chuyền này không? Nếu không đeo thì anh sẽ không bóc vỏ quýt cho em nữa."
Ngọc Mai đang thu dọn quần áo ở bên cạnh, nhìn thấy cảnh vừa rồi quả thật là nghẹn họng, trố mắt lên nhìn.
Ôi, cậu chủ nhà mình thế mà lại sử dụng cách này để khiến mợ chủ chịu nghe lời! Kết quả là Thẩm Thành Uyển ít khi phản ứng lại cậu chủ lại mắc câu, đôi mắt to chớp chớp, vô tội gật đầu.
Nhiếp Tấn Thành cười đắc ý, đeo sợi dây chuyền kia vào cổ cô.
Vì vậy sợi dây chuyền đá quý đắt đỏ liên đều được đeo trên người cả ngày lẫn đêm.
Thẩm Thành Uyển không quá chú trọng việc ăn mặc, chỉ cần thoải mái, dùng bên là mặc được.
Cho nên mọi người đều nhìn thấy, viên đá quý đắt tiền như vậy, chói lóa treo lủng lẳng trên người cô, thật sự có chút phô trương.
Đại khái là đến cả Nhiếp Tấn Thành cũng không nhìn nổi, vì thể lập tức sai thợ thủ công có tay nghề giỏi mang sợi dây chuyền này đi.
Quan Điền Vệ nghĩ trong đầu, cuối cùng cậu chủ cũng nhìn ra bất ổn.
Kết quả là Nhiếp Tấn Thành lại nói với thợ thủ công: "Sợi dây này buổi tối đeo đi ngủ, cô ấy ngủ không ngon, đối thành dây chỉ đỏ đi."
Người thợ thủ công vẻ mặt không dám tin.
Sợi dây chuyền đá quý đắt tiền như thế mà chỉ dùng chỉ đỏ làm dây? Quan Điền Vệ nhấc khóe miệng giải thích: "Cậu chủ nhà tôi lúc nào cũng yêu thương mợ chủ."
Sau đó thợ thủ công nghe đúng theo lời anh thay thành chỉ đỏ, kết quả là sợi dây chuyền đá quý liên trở thành đôi hoa tai đá quý, vẫn vô cùng chói lóa bắt mắt.
Đợi đến lúc hết năm, thư ký Trần lại cuống quýt đến tìm nhà họ Nhiếp, nhưng tìm thế nào cũng không thấy.
Quan Điền Vệ vất vả lắm mới nghe được tin tức, buồn bực trả lời: "Không cần tìm nữa, cậu chủ đưa mợ chủ ra ngoài chơi rồi."
Nhiếp Tấn Thành đưa Thẩm Thành Uyển tới Quảng Ninh.
Sông một cuộc sống nhàn nhã trên thị trấn hơn mười ngày, Thẩm Thành Uyển thực sự rất thích bánh ngọt trên thị trấn, đi tới đâu cũng đều ăn uống thoải mái.
Một ngày nọ, gặp phải một ông lão cũng hơn tám mươi tuổi rồi, tuổi tác tuy đã cao nhưng lại có thế nói chuyện với Thẩm Thành Uyển.
Hóa ra là từng là hàng xóm ở sát nhà nhau.
Ông lão nói chuyện với Thẩm Thành Uyển, cười ha hả nói: "Năm đó con bé mới bé ngân này đã ồn ào nói với mẹ nó, sinh cho nó một đứa em gái.
Có em gái nhỏ sẽ dẫn em ra ngoài cùng chơi.
Tôi liền bật cười trêu nó, hỏi nó, chờ đến lúc em gái được sinh ra, sẽ đặt tên là gì? Nhiếp Tấn Thành chăm chú lắng nghe, Thẩm Thành Uyển còn nhỏ như vậy sẽ đặt tên là gì? Ông lão chỉ mặt trăng trên bầu trời đêm, dường như Nhiếp Tấn Thành nghe được câu trả lời của cô gái nhỏ khờ dại xinh đẹp ấy.
Cô nói: Con đặt tên cho em gái là Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt, Minh Nguyệt.
Nhiếp Tấn Thành ngẩn người ra, lại như hiểu ra được tất cả.
Cho dù khi cô còn nhỏ đã muốn quên đi người mẹ của mình, bà Trân, nhưng thật ra cô vẫn không hề quên mà vẫn rất yêu bà ấy.
Cho nên, cho nên mới đặt tên con gái là Trần Minh Nguyệt.
Sau khi tạm biệt ông lão, trên đường về nhà, anh näm tay Thẩm Thành Uyển cùng đi.
Ánh trăng kia vẫn sáng như vậy.
Nhiếp Tấn Thành đột nhiên dừng bước, chỉnh lại chiếc mũ bị lệch cho Thẩm Thành Uyển.
Anh hạ giọng nói: "Em muốn có một người em gái không?"
Đôi mắt trong trẻo nhìn anh, Thẩm Thành Uyển ngây thơ gật đầu, chỉ nói mỗi từ: "Muốn!"
Nhiếp Tấn Thành chỉ hận không thể hái cả mặt trăng trên trời xuống cho cô.
Chỉ cần cô muốn, anh đều sẽ đồng ý cho: "Đợi đến khi trở về Hà Đông, anh sẽ cho em một người em gái!"
Ngày tiếp theo ở Hà Đông, một phong thư được chuyển phát nhanh đến Trần thị.
Thư kí vội đưa đến văn phòng, Trân Phi Minh mở ra xem, đúng là một bức thư tự tiến cử.
Nội dung đại khái là tự nguyện không bị ép buộc làm nghệ sĩ chơi đàn cho cô Trần Minh Nguyệt.
Ký tên: Thẩm Thành Uyển.
Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như là được ai đó vô cùng thân thiết câm lấy tay và bút viết ra.