Nếu như phải dùng một từ để diễn tả Thẩm Thành Uyển ngay lúc này thì đó chính là yên lặng.
Thần trí Thẩm Thành Uyển mơ mơ hồ hồ, thường thường cả ngày trời cũng không mở miệng nói một tiếng.
Có khi mấy ngày liên tục, người trong biệt thự đều không nghe thấy tiếng của cô.
Thẩm Thành Uyển đói bụng khát nước cũng không ồn ào náo loạn, khát tới nỗi môi khô trắng, đói tới mức không có chút sức lực cũng chỉ nằm đó chờ chết.
Vì vậy dưới tình hình đó, người giúp việc trong biệt thự phát hiện ra cậu chủ nhà mình đang lo lắng chết đi được.
Sau khi Thẩm Thành Uyển trở về được một tháng, cuộc sống hằng ngày của họ luôn diễn ra thế này: Nhiếp Tấn Thành cầm chén đuổi theo Thẩm Thành Uyển để đút cô ăn, Thẩm Thành Uyển thì dùng mọi cách tránh né, nhất định không chịu nghe lời.
Những lúc cô thật sự bị chọc giận thì sẽ lấy đồ đập thẳng vào người Nhiếp Tấn Thành, phải nói là nhanh, chuẩn, ác! Nhưng cho dù thế nào thì Nhiếp Tấn Thành cũng sẽ không nổi giận, để mặc cô đập đồ lên người mình, quả thực là một đôi oan gia.
Hôm nay vất vả lắm mới đút được nửa chén cơm thì Thẩm Thành Uyển đã không chịu ăn nữa.
Nhiếp Tấn Thành cũng không tiếp tục làm phiên cô, chỉ lấy khăn lau miệng cho cô.
Cuối cùng cũng đút cơm xong, Thẩm Thành Uyển vừa xoay người đã buồn ngủ.
Bây giờ cô giống như một con mèo nhỏ lười biếng, vừa ham chơi vừa ham ngủ.
Bên này cuối cùng cũng yên lặng một lát, Nhiếp Tấn Thành cũng không thể cứ ở nhà suốt không ra ngoài.
Thân là người cầm lái của cả một tập đoàn, anh vẫn phải ra ngoài tiếp quản công việc ở công ty, nhất là những buổi tiệc tư nhân không thể từ chối này.
"Giám đốc Nhiếp, tối nay ông Lưu làm chủ, mời cậu nhất định phải tự mình tới..."
Quan Điền Vệ câm lịch trình thư ký Trần đưa cho, báo cáo.
Ông Lưu là nhân vật lớn có quen biết với cả hai giới chính trị và kinh doanh ở Hà Đông, vẫn cân phải nể mặt, đương nhiên Nhiếp Tấn Thành cũng phải đi.
Nhưng nhìn lại Thẩm Thành Uyển đang ngủ say, Nhiếp Tấn Thành thoáng nhăn mày.
Quan Điền Vệ biết cậu chủ đang lo lắng nếu anh đi thì buổi tối ai sẽ tới đút cơm.
Một giây sau lại nghe cậu chủ nhà mình dặn: "Khách sạn nào, đặt thêm một phòng cạnh đó đi."
Quan Điền Vệ ngạc nhiên: Cậu chủ làm như vậy là muốn dẫn cô Thẩm Thành Uyển đi theo sao? "Cậu chủ, hiện giờ cô Thẩm Thành Uyển.."
Quan Điền Vệ không nhịn được mà nhắc nhở.
Nhưng Nhiếp Tấn Thành chỉ nói: "Nếu cô ấy bắt đầu ồn ào thì cứ tới nói cho tôi."
Quan Điền Vệ im hẳn, vì cậu chủ nhà mình hoàn toàn không quan tâm tới ánh mắt của người ngoài.
Ban đêm, ở một nhà hàng năm sao tại Hà Đông, phòng bên này, Nhiếp Tấn Thành đang làm khách dự buổi tiệc của ông Lưu, phòng bên kia, Thẩm Thành Uyển ngôi một mình một bàn, thực sự được hưởng kiểu phục vụ của Hoàng thái hậu.
Kì thực, lúc bắt đầu cũng coi như bình yên không có việc gì, nhưng qua nửa bữa tiệc thì đã không bình yên nữa.
Quan Điền Vệ vội vàng bước vào, đi tới bên cạnh Nhiếp Tấn Thành, nhỏ giọng nói: "Cậu chủ! Không xong rồi! Cô chủ vừa ôn ào muốn tới vườn hoa trong khách sạn, ai ngờ lại bắt gặp Chu Vũ Lâm và cô Du Nhiên..."
Chuyện này hoàn toàn là ngoài ý muốn, Chu Vũ Lâm và Ngôn Du Nhiên thế nào lại cũng ở đây.
Nhiếp Tấn Thành lập tức xin lỗi ông Lưu, đứng dậy đi tới vườn hoa xem xét mọi chuyện.
Lúc anh tới nơi, Ngôn Du Nhiên đang đỏ mắt nhìn Chu Vũ Lâm và Thẩm Thành Uyển.
Cô ta chỉ vào mặt cậu nói: "Chu Vũ Lâm! Bây giờ cô ta điên rồi, còn là vì người khác mà điên! Anh có là gì không! Đến cuối cùng anh có là gì không!"
Chu Vũ Lâm luôn yêu mến Thẩm Thành Uyển, cậu bảo vệ cô ở sau người, nhíu chặt mày nói với Ngôn Du Nhiên: "Chuyện của tôi không cân cô quan tâm."
"Anh..."
Ngôn Du Nhiên chẳng biết sao lại giận tới mức rơi nước mất.
Chu Vũ Lâm càng cảm thấy muộn phiên hơn nhưng lại không biết nên làm thế nào mới đúng.
Lúc cậu nghiêng người, Nhiếp Tấn Thành thấy bóng dáng nhỏ nhắn vốn đang đứng đó chợt đi ra.
Thẩm Thành Uyển đi thẳng tới chỗ Ngôn Du Nhiên, lấy ra một cái khăn tay, nói với cô ta: "Lau nước mắt..."
Mọi người đều cứng đờ.
Nhiếp Tấn Thành dường như vừa nghe thấy giọng nói không có thật, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua anh nghe thấy Thẩm Thành Uyển mở miệng nói chuyện.
Ngôn Du Nhiên đang buồn bực, đau lòng bỗng thấy Thẩm Thành Uyển đi về phía cô ta, trong chốc lát chưa kịp phản ứng.
Thẩm Thành Uyển đã đi tới trước mặt cô ta, dùng khăn lụa trong tay lau nước mắt cho cô ta, vừa lau vừa nói: "Em gái đừng khóc, đừng khóc...""Tôi không phải em gái của cô."
Ngôn Du Nhiên vô thức kêu, vì chính mình, cũng vì chị ruột Ngôn Diệp Lan.
Chu Vũ Lâm nổi giận: "Ngôn Du Nhiên! Cô làm vậy sẽ dọa chị ấy đấy! Chị ấy có ý tốt với cô, cô ngang ngược, không hiểu lý lẽ như vậy sao."
"Chu Vũ Lâm, ở trong lòng anh cũng chỉ có một mình Thẩm Thành Uyển thôi"
Ngôn Du Nhiên đột nhiên khóc lớn lên: "Tôi đâu là thứ gì!"
Nhiếp Tấn Thành đứng cách đó không xa nhìn cảnh này, lúc đầu rất ngạc nhiên vì Thẩm Thành Uyển mở miệng, sau đó lại nảy sinh nghi ngờ về mối quan hệ giữa hai người.
Lúc này anh mới tiến tới, nhẹ nhàng kéo Thẩm Thành Uyển, vừa dụ dỗ con mèo nhỏ bị hoảng sợ trong lòng mình vừa hỏi Chu Vũ Lâm: "Ở trong mắt cậu, cô ấy rốt cuộc được xem là gì?"
Chu Vũ Lâm lần lượt bị hỏi hai lần, chính cậu cũng rối, nhưng mà cuối cùng cậu cũng không hoàn toàn phủ định lời của Ngôn Du Nhiên.
"Du Nhiên!"
Ngay lúc này, một giọng nam giận dữ khác vang lên, là Ngôn Đình Nguyên xuất hiện.
Thì ra tối nay Ngôn Đình Nguyên cũng có một buổi tiệc ở đây, mà Ngôn Du Nhiên cũng là người đi cùng.
Bởi vì vài ngày trước chị em nhà họ Ngôn vừa chính thức vào xí nghiệp Ngôn thị tiếp quản công ty.
"Theo chú vẽ!"
Ngôn Đình Nguyên không nói nhiều, kéo Ngôn Du Nhiên định bỏ đi.
Chu Vũ Lâm muốn gọi lại: "Du Nhiên..."
"Thằng nhóc kia, cậu nghe kỹ cho tôi, sau này không được có bất cứ quan hệ gì với Du Nhiên nữa, nếu không tôi sẽ không khách sáo với cậu."
Ngôn Đình Nguyên nói những lời đó xong, kéo Ngôn Du Nhiên rời khỏi vườn hoa.
Chu Vũ Lâm nắm chặt nắm tay, nhìn theo với ánh mắt buồn bã.
Nhiếp Tấn Thành lắng lặng nhìn mọi việc vừa xảy ra, chợt cảm nhận được Thẩm Thành Uyển trong lòng đột nhiên khẽ run, anh vội vàng hỏi cô: "Sao vậy?"
Thẩm Thành Uyển nhìn chằm chằm về hướng hai người nhà họ Ngôn vừa rời khỏi, cô nỉ non không rõ nói: "Cẩn thận...
Cẩn thận..."
Một màn kịch qua đi, Nhiếp Tấn Thành quay lại nói với ông Lưu một tiếng, rời khỏi buổi tiệc quay về biệt thự Thẩm Viên trước.
Chu Vũ Lâm tiên Thẩm Thành Uyển lên xe, lúc chia tay lại có một chiếc khăn tay đặt vào tay cậu, Thẩm Thành Uyển ê a nói mãi một câu: "Em gái đó, em gái đó..."
Chắc có lẽ do không nhìn con gái khóc được nên Thẩm Thành Uyển mới nhớ mãi không quên.
Lúc này Chu Vũ Lâm mới nhận khăn tay, như có hàng ngàn lời không nói hết.
Cuối cùng, Nhiếp Tấn Thành nói: "Nếu cô ấy biết thì cũng sẽ không trách cậu."
Chiếc xe cuốn theo bụi đi qua, Chu Vũ Lâm ngơ ngác đứng tại chỗ rất lâu, nắm chặt chiếc khăn trong tay.
Ngay cả khi cô không trách cậu nhưng cậu sao có thể động lòng với em gái của người đó được chứ...
Dọc đường về biệt thự Thẩm Viên, Quan Điền Vệ ngôi trước loáng thoáng nghe thấy Thẩm Thành Uyển vẫn luôn nói hai chữ "cẩn thận".
Nhiếp Tấn Thành rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi cô: "Cẩn thận cái gì?"
Thẩm Thành Uyển mơ mơ màng màng rồi run rẩy nói: "Người xấu..."
Quan Điền Vệ thật sự không hiểu lắm, người xấu ở đâu ra? Nhưng Nhiếp Tấn Thành nhớ tới mọi việc xảy ra lúc trước, trong lòng thoáng quặn lại.
Đêm đã khuya, biệt thự Thẩm Viên cũng yên Tĩnh lại.
Sau khi Thẩm Thành Uyển chìm vào giấc ngủ, Quan Điền Vệ bước vào thư phòng đợi lệnh.
Trong tay là một điếu thuốc đang lấp lóe cháy, Nhiếp Tấn Thành khép hờ mắt, hỏi: "Gân đây Ngôn thị có động tĩnh gì không?"
Quan Điền Vệ nói: "Cô Diệp Lan và cô Du Nhiên đã bắt đầu tiếp quản nhưng thực quyên vẫn nằm trong tay tổng giám đốc Ngôn, mặt ngoài hai vị kia nói gì tổng giám đốc Ngôn nghe nấy, vô cùng săn sóc nhưng sau lưng lại muốn moi sạch toàn bộ Ngôn thị"
"Trong vòng ba tháng, tôi không muốn gặp lại người này ở Hà Đông nữa, phải thân không biết quỷ không hay!"
Dập tắt điếu thuốc, Nhiếp Tấn Thành bước tới cạnh giường đắp chăn cho Thẩm Thành Uyển, anh hôn trán cô rồi nói: "Nhanh thôi, người xấu sắp biến mất hết rồi."