Tin tức Thẩm Thành Uyển còn sống, lập tức truyền đến Hà Đông.
Có người vui mừng câu phúc, nhưng cũng có người liên tục oán giận.
Loại người sau dĩ nhiên là người của nhà họ Ngôn, Ngôn Đình Nguyên không khỏi tức giận nói: "Chắc chắn là nhà họ Nhiếp giở trò! Cố ý giấu con bé Thẩm Thành Uyển kia đi! Bây giờ con vừa chuyển ra khỏi biệt thự Thẩm Viên, cậu ta đã muốn đón nó về lại ngay! Chú thấy thực ra bọn nhà họ Nhiếp đang chờ ngày này!"
"Chú hai nói đúng đó! Chị! Thế này thật không công bằng!"
Ngôn Du Nhiên càng không phục.
Nhưng cho dù người nhà có bất bình thay cô ta ra sao, Ngôn Diệp Lan vẫn im lặng không nói lời nào.
Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, mùa hè mưa rất nhiều, tí tách tí tách như một khúc nhạc.
Cô ta nghĩ đến Nhiếp Tấn Thành, còn nghĩ đến giây phút Nhiếp Tấn Thành gặp lại Thẩm Thành Uyển, phải chăng lúc đó anh sẽ mang một nụ cười thực sự vui vẻ? Nghĩ như thế, Ngôn Diệp Lan nhẹ giọng nói: "Mọi người đừng nói nữa."
Ngôn Du Nhiên không chịu được mà nhíu mày, đôi mắt Ngôn Đình Nguyên lại âm u đi, ông nói: "Từ nay về sau, không cho phép các con qua lại với nhà họ Nhiếp nữa!"
"Đặc biệt là con! Diệp Lan!"
Ngôn Đình Nguyên nhìn Ngôn Diệp Lan nói: "Lần này Thẩm Thành Uyển trở về, bà già kia sao còn để con trong mất nữa! Bây giờ lòng bà ta tràn đầy vui mừng, chỉ chờ cháu dâu tương lai của nhà họ Nhiếp về nhà thôi!"
"Chị...
"Con nói hai người đừng nói nữa!"
Cuối cùng Ngôn Diệp Lan cũng máng một tiếng, dừng tất cả ồn ào lại.
Tiếng mưa rơi còn đang tí tách vang vọng, trong dinh thự của nhà họ Nhiếp cũng đang rộn rã.
Tin vui truyên đến, bà cụ có thể nói là vừa mừng vừa sợ.
Người ta nói người gặp chuyện vui tỉnh thân cũng sẽ thoải mái, lần này bệnh cũng đỡ đi ba phần, còn ồn ào nói muốn đi đón Thẩm Thành Uyển vê.
Nhưng dù sao cũng đã có tuổi, lúc trước còn vì Nhiếp Tấn Thành bị bệnh mà đau lòng dẫn đến lao phổi vì thế bác sĩ đã dặn không nên đi xa.
Mọi người phải cố gắng thuyết phục lắm bà cụ mới từ bỏ ý định, nhưng cả ngày cứ hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu lần: "Khi nào Tấn Thành mới đón Thanh Uyển về?"
Quản gia Từ thỉnh thoảng lại liên lạc với Quan Điền Vệ, nhưng kết quả không được như ý: "Bà chủ, hình như là cô ấy không chịu trở về!"
Bà cụ đã đoán trước, trực tiếp nói: "Ông đi nói với nó, nếu như không đón được Thanh Uyển về, nó cũng đừng về nữa!"
Mà tại thôn xóm ở thành phố phía Nam xa xôi kia, bốn mùa đều là mùa xuân, là một nơi rất tốt, trời trong nắng ấm.
Nhiếp Tấn Thành đến đây cũng đã hơn mười ngày rồi, trong mấy ngày nay, anh được bọn trẻ trong làng kể cho nghe về mọi chuyện của Thẩm Thành Uyển khi đến đây.
Anh nghe rất chăm chú, càng nghe càng tập trung tinh thần.
Nói tới nói lui một hồi lâu, bọn trẻ cũng không còn gì để nói nữa, vẫy vẫy tay tạm biệt ngay cả bánh kẹo trao đổi cũng từ chối.
Nhiếp Tấn Thành lại gần ghế dựa, sau buổi trưa Thẩm Thành Uyển nẫm trên ghế dựa, trên người đắp một cái chăn mỏng, cô lười biếng nằm, một bức tranh năm tháng yên bình bỗng hiển hiện.
Khi Nhiếp Tấn Thành đến gần Thẩm Thành Uyển, một giây sau Chu Vũ Lâm đứng cách đó không xa nói: "Tôi thấy anh ta không dỗ chị Thanh Uyển về được đâu!"
Trần Phi Minh rất ít khi cho bản thân mình được nghỉ dài hạn, vì thế nên ở tạm đây một thời gian, anh ta cũng rất vui vẻ nhàn hạ, đáp lại hai chữ: "Đáng đời!"
Nhiếp Tấn Thành đúng là đáng đời, nhưng để nhiều người ở lại đây cũng không phải là chuyện lâu dài.
Tuy Chu Vũ Lâm nhìn có chút hả hê, nhưng cũng có chút sốt ruột.
Đang lúc đứng xem, đột nhiên nhìn thấy Quan Điền Vệ mang theo hộp cơm bước nhanh vào nhà.
Trong nháy mất, cái hộp cơm kia đã tới tay Nhiếp Tấn Thành, anh mở nắp hộp ra, lấy đĩa bánh ngọt ở bên trong đặt lên bàn.
Bánh ngọt màu hồng óng ánh long lanh kia là bánh ngọt hoa sen mà lúc trước Thẩm Thành Uyển thích ăn nhất! Nhiếp Tấn Thành cầm lấy một cái bánh ngọt trong đĩa đưa đến trước miệng cô: "Ăn thử đi, đây là bánh ngọt em thích ăn nhất"
Thẩm Thành Uyển vốn không để ý đến anh, híp nửa con mắt nhìn đĩa bánh ngọt kia, một lúc sau không nhịn được mới mở miệng nếm thử.
Trần Phi Minh cũng nhìn thấy khung cảnh đó, Nhiếp Tấn Thành vừa bón bánh cho cô lại vừa đỗ dành cô, còn định lừa cô lên xe! Cửa xe bị đóng lại, tất cả đồ đạc đều được chuyển ra sau xe, nhanh chẳng khác nào một tên cướp xuống núi ăn cướp! ".."
Chu Vũ Lâm im lặng.
Trần Phi Minh bất ngờ rồi bình thường lại, cuối cùng nghiến răng phun ra hai chữ: "Gian thương!"Từ xưa đến nay không gian không phải người làm kinh doanh, huông chỉ Nhiếp Tấn Thành lại là một con thú dữ xông xáo trên thương trường.
Nhiếp Tấn Thành vội vã đưa Thẩm Thành Uyển quay về biệt thự Thấm Viên ở Hà Đông, sáng sớm bà cụ biết được tin này cũng đến chờ ở biệt thự Thẩm Viên.
Nhưng khi mọi người gặp lại Thẩm Thành Uyển, lại là Nhiếp Tấn Thành đang bế cô xuống xe.
Bởi vì không thể đi máy bay một cách yên ổn, cho nên suốt đoạn đường đi xe đều rất khó khăn.
Dọc đường rất xóc nảy, mấy ngày liên tiếp Thẩm Thành Uyển không có giấc ngủ ngon nào, khi sắp đến Hà Đông mới chợp mắt được.
Mà cô vừa nhắm mắt lại, Nhiếp Tấn Thành cũng mới được yên Tĩnh.
Mọi người nhìn xung quanh, Quan Điền Vệ ở bên cạnh bung dù đi theo, cách ánh mặt trời, dưới cái dù là một khuôn mặt trắng nõn không tì vết.
Lông mi ðen dài quạt, cô giống như một con búp bê, khiến người ta thương nhớ.
Tất cả mọi người ở đây đều là người giúp việc của nhà họ Nhiếp, ai mà không biết Thẩm Thành Uyển, thấy cô an toàn trở về, vành mắt ai cũng đỏ hoe.
Bà cụ rơi nước mắt, tay bà run run: "Thanh Uyến..."
Thẩm Thành Uyển vẫn còn ngủ say, không có dấu hiệu tỉnh lại, bà cụ lau đi nước mắt: "Mau đưa con bé về phòng ngủ đi."
Căn nhà biệt lập trước kia đã được thu dọn sạch sẽ, Nhiếp Tấn Thành ôm cô về phòng, căn phòng vẫn như cũ, không thay đổi chút nào.
Nhiếp Tấn Thành nhẹ nhàng đặt Thẩm Thành Uyển xuống giường rồi đắp chăn mỏng lên người cô.
Bà cụ cũng đi lên theo, sau khi Thẩm Thành Uyển được đặt xuống, lúc này bà mới phát hiện vết thương trên cánh tay Nhiếp Tấn Thành, kinh ngạc hỏi: "Tấn Thành, tay của con bị Sao vậy!"
Nhiếp Tấn Thành không quan tâm lắm, ngược lại là Quan Điền Vệ trả lời: "Bà chủ, do không cẩn thận nên mới bị trầy xước."
Bà cụ hơi hoang mang, ánh mắt rơi vào trên mặt Thẩm Thành Uyển, lại nghe thấy Nhiếp Tấn Thành bình tĩnh nói: "Cô ấy không nhớ rõ, cũng không biết gì hết.
Bà nội, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
Thẩm Thành Uyển phát điên, tạm thời ém nhẹm lại không nói cho người trong nhà biết, cho nên bà cụ cũng không biết.
Vào giờ phút này, bà cụ vừa nghe vậy, nhất thời cũng nặng nề theo.
Nhiếp Tấn Thành lại nói: "Cô ấy đã trở về, con sẽ không bao giờ...
Để cô ấy chạy loạn nữa."
Nỗi buồn trong lòng bà cụ tan biến khi nhìn thấy nụ cười đã biến mất từ lâu của Nhiếp Tấn Thành.
Còn hy vọng gì nữa, Thẩm Thành Uyển có thể trở vê, cũng đã phải cảm ơn trời đất lãm rồi.
"Thông báo cho tất cả mọi người trong nhà, từ nay trở đi, không được phép làm cho cô chủ tức giận."
Nhiếp Tấn Thành ra lệnh.
Quan Điền Vệ đáp: "Vâng""
Thẩm Thành Uyển đã không còn là Thẩm Thành Uyển, mà là cô Thẩm Thành Uyển.
Trong khu vườn xanh tươi tốt của Thẩm Viên, Chu Vũ Lâm đứng lặng im ở chỗ hoa bên cạnh ao, không nhịn được, nói: "Nếu không phải vì cậu Tấn Thành đợi ba năm, ngược đãi bản thân mình như vậy, ngài cũng sẽ không phái người đưa tấm hình kia cho chú Ngô đúng không."
Tính nhẫn nại của Trần Phi Minh đúng là rất tốt.
Anh ta có thể giấu được Chu Vũ Lâm, giấu được tất cả mọi người, thậm chí là giấu được cả Nhiếp Tấn Thành.
Trong ba năm này, vì sợ bị người phát hiện, anh ta cẩn thận từng li từng tí một, trước giờ không hề tới thăm Thẩm Thành Uyển.
Nếu không phải vì thấy sự khờ dại của Nhiếp Tấn Thành suốt ba năm qua, khổ sở chờ đợi tới mức nôn ra máu gục ngã, chắc hẳn Trần Phi Minh sẽ không để lộ ra tăm tích của Thẩm Thành Uyển.
Nhưng cuối cùng, vẫn không ngăn nổi tình duyên đời người, cho dù có là thứ duyên nghiệt ngã.
Trân Phi Minh thu tâm mắt lại quay người, anh ta rời khỏi biệt thự Thẩm viên, lúc rời khỏi nghe thấy giúp việc trong biệt thự Thẩm Viên vội vội vàng vàng nói: "Cậu chủ có dặn, ba bữa cơm trong ngày phải làm theo sở thích của cô Thẩm hết"
Trân Phi Minh nhìn về khung trời xanh với vài áng mây trắng kia, thong thả khiến người ta ngất ngây, còn anh đang nghĩ: Thẩm Thành Uyển, anh ta hành hạ cô bao lâu, cô cũng nên tra tấn anh ta bấy lâu thôi, đây mới là một thù trả một thù.