• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù trong khoảng thời gian năm năm này, anh và cô đã phát sinh quan hệ không biết bao nhiêu lần nhưng trực tiếp đưa vào như này thật sự khiến cho Thẩm Thanh Uyển không dám tin. 

Cô không ngừng lùi về chiếc bàn ở phía sau. Cô muốn trốn tránh, muốn thoát khỏi anh: “Bỏ tôi ra” 

Nhiếp Tấn Thành lại càng ôm cô chặt hơn, vòng eo mảnh khánh của cô ở trong lòng bàn tay anh không chịu nổi lực siết mạnh gân như bị anh bóp nát. Ngược lại, tay còn lại của anh đang không ngừng rút ra chọc vào ở phía dưới: “Không phải là cô khéo ăn nói lắm sao? Nói cho tôi biết! Cô muốn như thế nào mới chịu rời đi đây!" 

Thẩm Thanh Uyển có chút khó chịu, không chỉ là cơ thế sốt nhẹ đang giày vò cô mà còn là sự tiếp xúc gần đến không thể tách rời của anh, cô hét lên: “Tôi đã nói là rút ra, anh còn muốn tôi phải thế nào nữa!”

Trong năm năm này, Nhiếp Tấn Thành chiếm đoạt cơ thể Thẩm Thanh Uyển vô số lần, mỗi lần nhìn thấy cô sẽ làm cho anh nghĩ đến năm đó.

Anh nghĩ đến cảnh tượng Ngôn Diệp Lan rời đi cực kỳ bi thương.

Nỗi uất ức trong lòng anh không thể nào kìm nén, nỗi tức giận của anh lại bùng lên như ngọn lửa, anh tàn nhẫn nói: "Tất cả mọi thứ ngày hôm nay đều là báo ứng của côi! Bị như vậy cũng là đáng đời cô!"

Anh liên tục đưa đẩy vào cơ thể cô, dưới sự đùa giỡn của anh với Thẩm Thanh Uyển bắt đầu ngày càng co rút mãnh liệt.

Cô không thể chịu nổi cũng không thể thoát ra, cả người cô bị anh đặt trên trước bàn tròn bên cạnh lơ lửng như một con rối.

Ban đầu vẫn còn chút sức lực, vật lộn một lúc bao nhiêu lúc sực lực ban đầu đều tan biến mất.

Chịu nhục, xấu hổ, tức giận, đau khổ...

Những năm gần đây, mỗi khi Nhiếp Tấn Thành đối xử với cô như vậy, Thẩm Thanh Uyển đều cắn răng chịu đựng.

Giờ phút này đây giọng cô đã khàn đặc, liên tục gắt lên: "Đúng vậy! Sự việc năm đó do một tay tôi sắp đặt, tôi cố ý bỏ thuốc Ngôn Diệp Lan mới khiến cô ta lên giường cùng Nhiếp Gia Huy, như vậy cô ta mới có thể trở thành vợ sắp cưới của anh trai anh!"

Trong năm năm này, Nhiếp Tấn Thành chiếm đoạt cơ thể Thẩm Thanh Uyển vô số lần, mỗi lần nhìn thấy cô sẽ làm cho anh nghĩ đến năm đó.

Anh nghĩ đến cảnh tượng Ngôn Diệp Lan rời đi cực kỳ bi thương.

Nỗi uất ức trong lòng anh không thể nào kìm nén, nỗi tức giận của anh lại bùng lên như ngọn lửa, anh tàn nhẫn nói: "Tất cả mọi thứ ngày hôm nay đều là báo ứng của côi! Bị như vậy cũng là đáng đời cô!"

Anh liên tục đưa đẩy "

vào cơ thể cô, dưới sự đùa giỡn của anh, "

của Thẩm Thanh Uyển bắt đầu ngày càng co rút mãnh liệt.

Cô không thể chịu nổi cũng không thể thoát ra, cả người cô bị anh đặt trên trước bàn tròn bên cạnh lơ lửng như một con rối.

Ban đầu vẫn còn chút sức lực, vật lộn một lúc bao nhiêu lúc sực lực ban đầu đều tan biến mất.

Chịu nhục, xấu hổ, tức giận, đau khổ...

Những năm gần đây, mỗi khi Nhiếp Tấn Thành đối xử với cô như vậy, Thẩm Thanh Uyển đều cắn răng chịu đựng.

Giờ phút này đây giọng cô đã khàn đặc, liên tục gắt lên: "Đúng vậy! Sự việc năm đó do một tay tôi sắp đặt, tôi cố ý bỏ thuốc Ngôn Diệp Lan mới khiến cô ta lên giường cùng Nhiếp Gia Huy, như vậy cô ta mới có thể trở thành vợ sắp cưới của anh trai anh!"

"Chỉ có trở thành người của Nhiếp Gia Huy thì anh mới có thể hoàn toàn chặt đứt quan hệ với cô ta! Cô ta không có tư cách tranh giành với tôi! Tôi đã nhìn trúng vị trí nợ chủ nhà họ Nhiếp, tôi nhất định phải ngồi lên vị trí này! Nhiếp Tấn Thành! Tôi không có được anh, tôi cũng không để cho người khác có được!"

Cô gào lên như người bị tâm thần, còn đang vùng vẫy hết sức cơ thể Thẩm Thanh Uyển bỗng nhiên bị một lực mạnh xoay ngược lại, anh đứng chuẩn xác ngay sau lưng cô, trong nháy mắt cô không kịp phản ứng.

Cứ như vậy, Nhiếp Từ Thông ra sức luận động, câu nói cuối cùng của Thẩm Thanh Uyển đều bị bao phủ trong "

cùng với tiếng thét thất thanh...

Thẩm Thanh Uyển nhìn chằm chằm xuống mặt đất, cô nhìn chiếc đàn cổ sau khi rơi xuống đất không biết tại sao lại đứt mất một dây.

Đàn đứt tình tan, đàn đứt tình tan...

Nhiếp Tấn Thành dày vò cô liên tục, hết lần này đến lần khác anh mạnh mẽ cảm vào từ phía sau lưng cô.

Đối mặt với phát đấy vào của anh, Thẩm Thanh Uyển cảm giác cơ thế cô như sắp rã rời.

Những khoái cảm trong thời gian dài biến thành cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời.

Đầu cô bắt đầu choáng váng, không có chút hơi sức nhưng cô vẫn cần răng chịu đựng, cô không muốn phải mở miệng câu xin anh.

Tại sao không muốn câu xin anh? Nhiếp Tấn Thành nhớ rằng trước kia mỗi lần sắp kết thúc Thẩm Thanh Uyển đều không thể chịu đựng được mà câu xin anh buông tha nhưng lần này cô lại không cầu xin anh.

Cô càng cần môi để không phát ra tiếng, anh lại càng đối cách khác khiến cô phải mở miệng.

Nhưng cuối cùng Nhiếp Tấn Thành cũng không đạt được như mong muốn.

Trong thân thế cô đang có một luồng nhiệt nóng bỏng phun ra, hai chân Thẩm Thanh Uyển run rẩy, cô phải vịn vào cái bàn mới khiến bản thân không bị ngã xuống đất.

Hô hấp của cô trở nên gấp gáp hơn cả lúc trước, cũng càng lúc càng nóng rực ...

Nhiếp Tấn Thành thấy hai má cô nóng bừng cũng biết cô vẫn còn đang bị ốm, khoái cảm trên thân thể còn chưa dân mất hẳn, anh không nhịn được mắng một câu: "Chết tiệt!"

Thẩm Thanh Uyển đã không còn quan tâm đến những gì anh nói cũng như những gì anh làm.

Trong mơ màng, cô gắng nặn ra nụ cười nói: "Cậu chủ Tấn Thành của tôi ơi, bây giờ cô Diệp Lan đã quay trở lại rồi, sao anh không đi tìm cô ta đi? Anh còn cố tình đến đây quấy rầy tôi làm gì?"

"Hay là.."

Khi Thẩm Thanh Uyển nói ra những lời tàn nhẫn này lại không đếm xỉa gì đến sự kích động của anh ta.

Cô bước từng bước một đi gần về phía anh, tay cô xoa nhẹ trước ngực anh: "Căn bản là anh không quên được tôi!"

Trong nháy mắt, tay của Thẩm Thanh Uyển bị anh hất mạnh rai Giọng Nhiếp Tấn Thành vô cùng âm u, lạnh lùng nói một câu: "Cô chỉ là công cụ để tôi phát tiết!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK