Nhiếp Tấn Thành đương nhiên không trả lời vấn đề liên quan đến yêu hay không yêu của Thẩm Thanh Uyển.
Xem ra, Nhiếp Tấn Thành chỉ cho rằng Thẩm Thanh Uyển lại lập mưu tính kế lân nữa,mà mục đích chính là để chứng minh bản thân mình vô tội.
Thẩm Thanh Uyển làm việc quá sức đến nỗi ngất đi trong phòng làm việc của tòa nhà Nhiếp thị, ý thức cuối cùng chỉ kịp nghe được anh lạnh lùng nói: "Giặt sạch cái áo khoác này!"
Thẩm Thanh Uyển quay lại khu vườn ở nơi cô sống, cô đang giặt quần áo ở sân trước, bên cạnh giếng nước.
Dì Trương nhẹ giọng dặn đi dặn lại: "Thời tiết nóng như thế này, cô cẩn thận bị cảm nắng.
Cậu chủ cũng thật là, lớn như vậy rồi mà giặt bộ quần áo cũng phải đến tay cô..."
Những năm gân đây, Thẩm Thanh Uyển cũng chỉ giặt quần áo cho một mình Nhiếp Tấn Thành.
Đối với bản thân mình cũng không coi trọng đến vậy, nhưng tất cả quần áo của Nhiếp Tấn Thành cô đều giặt bằng nước giếng trong.
Đồ vest mùa hè chất liệu rất mỏng, không giống như những loại vải lông cừu khác, lúc nào cũng phải giặt cẩn thận, tỉ mỉ nhưng Thẩm Thanh Uyển cũng không cảm thấy phiền phức.
Cô chẳng qua là đang giặt đồ thôi.
Kết quả của việc giặt đồ cũng rất đơn giản, Nhiếp Tấn Thành sẽ không mặc lại nữa nhưng mà cô cũng không nỡ lòng nào vứt đi như thế.
Giống như cô, từ đầu đến cuối đều không lỡ vứt bỏ.
Từ khi còn rất nhỏ cho đến tận bây giờ, cô vẫn yêu anh da diết.
"Cô Du Nhiên!"
Thẩm Thanh Uyển loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi cuống quýt của dì Trương.
Cô vừa quay đầu lại đã thấy dì Trương đang đuổi theo để ngăn cản bóng dáng một cô gái đang tiến thẳng về phía trước.
Thẩm Thanh Uyển có hơi ngờ ngợ, nhưng cô có thể nhận ra được người này...
Cô ta chính là con gái nhà họ Ngôn, Ngôn Du Nhiên, cũng chính là em gái ruột của Ngôn Diệp Lan.
Ngôn Du Nhiên vừa tiến tới gân, liền giơ tay tát Thẩm Thanh Uyển một cái.
Thẩm Thanh Uyển lờ mờ, tròng mắt Ngôn Du Nhiên đầy tức giận, bắt đầu chửi rủa thậm tệ: "Thẩm Thanh Uyển! Sao cô lại hèn hạ vô liêm sỉ như thế chứ! Năm đó, nếu như không phải cô cố ý dàn xếp hãm hại, chị tôi với anh Tấn Thành làm sao có thể bị chia cắt chứ! Bây giờ, họ khó khăn lắm mới có thế ở bên nhau, vậy mà cô vẫn muốn gây khó dễ từ bên trong!"
"Cô có lương tâm không vậy? Có biết liêm sỉ là gì không vậy?"
Ngôn Du Nhiên không ngừng mảng mỏ, khiến cho hai bên tai Thẩm Thanh Uyển ong ong ù ù, rồi giáng một cái tát thật mạnh lên mặt Thẩm Thanh Uyển.
Nhưng Thẩm Thanh Uyển không cảm thấy đau đớn, có lẽ mấy năm gần đây cô đã chết lòng từ lâu rồi.
Ngôn Du Nhiên lại tiếp tục xông lên muốn tát cô nhưng bị dì Trương ngăn cản lại: "Cô Du Nhiên, xin cô đừng như vậy..."
Thẩm Thanh Uyển kéo dì Trương ra, cuối cùng cũng chịu mở miệng: "Cô Du Nhiên, cẩn thận đau tay."
"Cô đúng là một con quái vật!'Ngôn Du Nhiên vô cùng sửng sốt, cuối cùng bất lực khóc toáng lên: "Thẩm Thanh Uyển, cô thật quá đáng.
Cô nghĩ rằng lấy được sợi dây chuyền kia thì có thể gả cho anh Tấn Thành được sao? Tôi muốn đi tìm anh Tấn Thành nói rõ đúng sai"
Thẩm Thanh Uyển nhìn Ngôn Du Nhiên khóc đến nỗi cả người toàn nước mắt: "Cậu chủ hôm nay có cuộc họp quan trọng."
"Gọi điện cho anh Tấn Thành, bảo anh ấy lập tức trở về đi!"
Ngôn Du Nhiên không màng chuyện gì khóc rống lên.
Nhưng chỉ một tiếng sau, khi Nhiếp Tấn Thành trở về biệt thự, Thẩm Thanh Uyển nhìn thấy rõ Ngôn Du Nhiên vênh mặt hất cằm về phía cô, cười đắc ý.
Nhiếp Tấn Thành chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, mỗi một chiếc cúc áo đều được cài chặt, chỉnh tê, có thứ tự trước sau tạo ra một cảm giác kiềm chế ham muốn cái đẹp.
"Hai mắt đỏ hết lên thế này, ai bắt nạt em à?"
Anh mở miệng hỏi, nhưng là sự dịu dàng hiếm thấy.
Chẳng qua là sự dịu dàng này tuyệt đối không dành cho Thẩm Thanh Uyển.
Ngôn Du Nhiên chỉ thẳng tay vào Thẩm Thanh Uyển, kêu lên: "Anh Tấn Thành, cô ta cướp đi dây chuyên của chị gái em rồi!"
Thẩm Thanh Uyển vẫn im lặng, đứng yên tại chỗ.
Hai mắt anh dán lên người cô, vẫn lạnh lùng như trước, ra lệnh cho cô: "Giao ra đây."
Bất thình lình, đột nhiên Thẩm Thanh Uyển lại cảm thấy má trái vừa bị tát đau nhói.
Cô biết có những thứ, từ trước đến giờ, vân không thuộc về mình, ví dụ như trái tim của Nhiếp Tấn Thành, mãi mãi chỉ có một mình Ngôn Diệp Lan.
Nhưng Thẩm Thanh Uyển cũng là một người sống có nguyên tắc, giọng cô không lớn nhưng lại rất có lực: "Dây chuyền là bà đưa cho tôi"
Nhiếp Tấn Thành nhìn chằm chằm, cô ta lại cả gan dám phản kháng anh.
"Thẩm Thanh Uyển, cô thật là có tiến bộ!"
Mỗi lần anh nheo mắt lại, ung dung thong thả nói những lời này, Thẩm Thanh Uyển biết mình đã hoàn toàn chọc tức anh rồi!