• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Được!"

"Xin cậu chủ bớt giận!"

Quan Điền Vệ lập tức nói: "Tôi đã phái người đi tìm ở khắp nơi, nhất định sẽ tìm ra!"

Dù là sân bay, bến tàu hay trạm xe đều được truy tìm lần lượt.

Tất cả các camera ở cửa ra vào cũng bị lấy video, nhìn chăm chằm từng người một nhưng vẫn không có hình bóng của Thẩm Thành Uyển.

Sau bốn mươi tám tiếng tìm kiếm, cuối cùng Nhiếp Tấn Thành đã mất hết kiên nhắn! "Bộp."

Anh cầm giấy tờ báo cáo trên bàn lên, đập mạnh lên mặt Quan Điền Vệ, tức giận hỏi: "Không phải cậu nói nhất định sẽ tìm ra sao? Hai ngày rồi cũng không có chút tin tức gì? Một người còn sống sờ sờ như cô ấy lẽ nào lại biến mất!"

Quan Điền Vệ đi theo Nhiếp Tấn Thành hơn mười năm cũng chỉ từng thấy cậu chủ nhà mình tức giận vào lúc năm năm trước, nhưng năm nay so với khi ấy lại càng thêm đáng SỢ.

Chợt Nhiếp Tấn Thành đứng dậy: "Nếu các cậu không có cách gì làm cho cậu ta mở miệng, tôi sẽ tự làm"

được!"

"Xin cậu chủ bớt giận!"

Quan Điền Vệ lập tức nói: "Tôi đã phái người đi tìm ở khắp nơi, nhất định sẽ tìm ra!"

Dù là sân bay, bến tàu hay trạm xe đều được truy tìm lần lượt.

Tất cả các camera ở cửa ra vào cũng bị lấy video, nhìn chăm chằm từng người một nhưng vẫn không có hình bóng của Thẩm Thành Uyển.

Sau bốn mươi tám tiếng tìm kiếm, cuối cùng Nhiếp Tấn Thành đã mất hết kiên nhắn! "Bộp."

Anh cầm giấy tờ báo cáo trên bàn lên, đập mạnh lên mặt Quan Điền Vệ, tức giận hỏi: "Không phải cậu nói nhất định sẽ tìm ra sao? Hai ngày rồi cũng không có chút tin tức gì? Một người còn sống sờ sờ như cô ấy lẽ nào lại biến mất!"

Quan Điền Vệ đi theo Nhiếp Tấn Thành hơn mười năm cũng chỉ từng thấy cậu chủ nhà mình tức giận vào lúc năm năm trước, nhưng năm nay so với khi ấy lại càng thêm đáng SỢ.

Chợt Nhiếp Tấn Thành đứng dậy: "Nếu các cậu không có cách gì làm cho cậu ta mở miệng, tôi sẽ tự làm"

Chu Vũ Lâm bị giam ở sâu trong viện, bên trong lẫn bên ngoài viện đều có người trông chừng.

Bên trong căn phòng u ám, Chu Vũ Lâm đứng ở đó.

Mặc dù áo sơ mi trắng bị nhuộm u tối vân có thể nhìn ra được tinh thân cậu sáng sủa, căn bản không giống như là đang bị giam ở chỗ này.

Chu Vũ Lâm không sợ chút nào, lại còn cười nói: "Cậu chủ Tấn Thành, tôi không có lời nào để nói."

Nhiếp Tấn Thành trực tiếp đấm cậu một đấm.

Chu Vũ Lâm bị đấm mạnh đến mức máu tụ ở mắt nhưng vẫn cười.

Quan Điền Vệ sợ hết hôn.

Nhiếp Tấn Thành ít khi động tay động chân, càng không bao giờ động tay động chân với cấp dưới của mình.

Chu Vũ Lâm cũng là một trong những cấp dưới của anh, đã theo anh nhiều năm như thế, trừ thời điểm huấn luyện chân tay, đây là lần đầu tiên Nhiếp Tấn Thành thật sự ra tay.

Nhiếp Tấn Thành ra tay độc ác, mạnh mẽ, miêu tả bằng bốn chữ "lòng dạ độc ác"

cũng không ngoa.

Quan Điền Vệ thấy nếu tiếp tục thì không xong bèn xông tới ngăn lại: "Cậu chủi Nếu đánh nữa sẽ mất mạng!"

Đôi mắt Nhiếp Tấn Thành đã đỏ từ lâu: "Dám thả cô ấy đi sau lưng tôi, cậu ta có chết cũng đáng!"

Miệng mũi Chu Vũ Lâm bị đánh đến mức toàn là máu tươi, Quan Điền Vệ ngăn anh lại, kêu lên: "Cậu chủ! Nếu Chu Vũ Lâm chết thì không còn ai biết được tung tích của Thẩm Thành Uyển nữa!"

Nhiếp Tấn Thành nghe xong ngẩn ra, lại nghe thấy giọng nói yếu đuối, đứt quãng của Chu Vũ Lâm vang lên: "Nếu anh có đánh chết tôi, hay là dùng chú Ngô để cưỡng ép, chị ấy cũng sẽ không trở lại..."

"Tâm nguyện cả nửa đời sau của chị ấy chính là rời khỏi anh! Ngày đó anh vô tình để chị ấy đi, chị ấy đã gửi tin nhắn cho tôi, chị ấy đã quyết định sẽ rời đi..."

Ánh mắt Nhiếp Tấn Thành dừng lại, lại gào lên: "Điện thoại di động! Điện thoại di động của cậu ta để ở đâu!"

Điện thoại được lục soát ra đem tới.

Nhiếp Tấn Thành nhận lấy, mở ra hộp thư đến xem.

Đó là tin nhắn cuối cùng Thẩm Thành Uyển gửi cho Chu Vũ Lâm, gửi trước khi nàng rời khỏi bệnh viện.Nội dung là: Vũ Lâm, chị phải đi.

Nhiếp Tấn Thành nhìn chăm chăm màn hình điện thoại, trong đầu nhớ lại dáng vẻ của Thẩm Thành Uyển.

Giọng nói cầu xin của Chu Vũ Lâm lại vang lên: "Cậu chủ Tấn Thành, anh thả chị ấy đi đi, để chị ấy tự do..."

Tự do? Tự do của cô ấy là rời khỏi anh? Điện thoại di động sắp bị anh siết vỡ, Nhiếp Tấn Thành đáp lại hai chữ: "Đừng hòng-!"

Cuối cùng anh cũng buông Chu Vũ Lâm ra, nhưng nói từ trên cao xuống: "Một mình cô ấy nhất định không có bản lĩnh như vậy, chắc chản là có người trong bóng tối giúp cô ấy!"

"Cậu chủ! Bệnh viện tâm thân gọi điện thoại đến, nói người kia...

Khi nãy anh ta suýt nữa thì lén đi ra ngoài!"

Trong đêm tối bệnh viện tâm thân yên lặng đến lạ thường .

Sau khi đêm xuống, gió thổi làm cho rừng cây lay động chập chờn, xen lẫn theo đó là tiếng của những người không biết là ai kêu khóc, giống như oan hồn ở dưới địa phủ đang than khóc.

Một cái ghế, một ngọn đèn treo, Nhiếp Gia Huy bị người ta dùng dây trói ở trên ghế.

Đây là một trong những cách đối xử với bệnh nhân tâm thần, là cách giam cầm thân thể của họ lại.

Cửa sắt mở ra, có tiếng bước chân đi tới, Nhiếp Gia Huy ở trong bóng tối nhìn người nọ, là bóng của Nhiếp Tấn Thành ở trong ánh sáng đung đưa đi tới.

Im lặng một lát, anh ta mở miệng nói: "Chú hai, đã lâu không gặp."

Quả thật đã khá lâu, từ khi Nhiếp Gia Huy bị nhốt ở đây đã được gần một năm.

Mới đầu dù anh ta có dùng cách nào cũng không làm cho Nhiếp Tấn Thành làm bất kỳ hành động gì.

Hôm nay thế mà Nhiếp Tấn Thành lại xuất hiện ở đây.

"Ngày hôm đó ở đây, anh đã nói gì với cô ấy!"

Nhiếp Tấn Thành vừa lên tiếng đã chất vấn.

Tròng mắt tối tầm Nhiếp Gia Huy dâng lên vẻ mù mờ.

Dường như gã đang suy nghĩ "cô ấy"

trong miệng anh là chỉ ai, rồi sau đó nhận ra: "Ý mày là Thẩm Thành Uyển?"

"Tao nói gì với cô ấy quan trọng lắm sao? Sao mày lại lo lắng đến mức đến đây tìm tao như vậy?"

Nhiếp Gia Huy hỏi nhỏ, im lặng một lúc rồi đột nhiên nói: "Cô ấy đã suy nghĩ thông suốt, quyết định không ở bên một thằng chó như mày nữa rồi đúng không?"

"Được lắm, cuối cùng cô ấy cũng có một lần làm người thông minh, quyết định rời bỏ mày! Đi càng xa càng tốt, cả đời này không gặp mày nữa!"

Nhiếp Gia Huy sung sướng cười nói, một giây sau đó cố áo gã đã bị Nhiếp Tấn Thành túm lên.

Nhiếp Tấn Thành túm cổ cậu kéo mạnh: "Nói mau! Cô ấy đang trốn ở đâu!"

Nhiếp Gia Huy càng hiểu ra tất cả: "Thì ra mày đột nhiên đến đây là vì nghĩ rằng tao giấu cô ấy đi! Ha ha! Ha ha ha ha ha! Buồn cười quá đi!"

Những tiếng cười chói tai truyền đến, bàn tay nắm chặt cổ áo gã của Nhiếp Tấn Thành từ từ buông lỏng.

"Anh nghĩ rằng thoát khỏi nơi này là có thể làm lại từ đầu sao?"

Sự tức giận lạnh lùng trở thành khóe miệng nhếch lên cười, Nhiếp Tấn Thành hạ giọng hỏi: "Hay là anh muốn đi gặp cô ấy?"

Cuối cùng tiếng cười của Nhiếp Gia Huy cũng dừng lại, Nhiếp Tấn Thành lạnh lùng nói: "Cả đời này anh sẽ không còn được gặp lại cô ấy nữa!"

"Nhiếp Tấn Thành!"

Nhiếp Gia Huy kêu lên: "Tao nói cho mày tung tích của Thẩm Thành Uyển, điều kiện đầu tiên là mày phải cho cô ấy đến gặp tao trước!"

"Muốn đòi điều kiện với tôi? Không cần anh nói, tôi nhất định sẽ tìm được cô ấy!"

Nhiếp Tấn Thành quăng ra những lời này, định đi nhưng đang định xoay người thì Nhiếp Gia Huy đã chán nản cười khẽ: "Trong lòng mày, cho dù có chết thì Thẩm Thành Uyển vẫn không bằng cô ta, mãi mãi không bằng.

Mấy năm nay cô ấy chịu thiệt thật là oan ức!"

Dường như một giây cuối cùng trong tuyệt vọng, Nhiếp Gia Huy đánh cược tất cả nói: "Chẳng lẽ cho tới bây giờ mày chưa từng nghỉ ngờ rằng năm đó người bỏ thuốc thật ra căn bản không phải là cô ấy! Mà là người ở bên cạnh mày, thân cận nhất, là người mày luôn luôn trân trọng, yêu thương, mày đã mời mười tám người thợ mộc đến làm một chiếc quan tài bằng gỗ tử đàn cao cấp cho cô tai"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK