"Cái thằng bất hiếu này!"
Bà cụ vô cùng tức giận nói rồi chỉ tay vào Nhiếp Tấn Thành quát to: "Anh đừng cho rằng tôi không biết trong lòng anh có chủ ý gì! Tôi nói cho anh biết, người đính hôn với Ngôn Diệp Lan là Gia Huy chứ không phải anh - Nhiếp Tấn Thành! Cô ta là chị dâu tương lai của anh! Anh như này là muốn "
sao? Anh muốn trở thành trò cười cho cả cái đất Hà Đông này sao?"
Tất cả những ân oán này cùng ập đến, Thẩm Thanh Uyển biết rõ, anh thân là người đứng đầu dòng họ Nhiếp, điều hành toàn bộ tập đoàn.
Anh hiểu rõ lợi ích và thiệt hại trong đó hơn bất kì ai nhưng mà...
"Cháu không quan tâm."
Anh nói một câu vô cùng kiên quyết, loại bỏ hết tất cả những lời đồn đại có thể gây sóng gió ập đến từ bên ngoài.
Thẩm Thanh Uyển không có chút bất ngờ nào.
Vốn đĩ là như vậy, anh ta chưa bao giờ quan tâm đến quá khứ của Ngôn Diệp Lan...
"Mày...Mày.."
Bà cụ run rẩy, chỉ tay vào anh một lúc lâu liền lên cơn đau tim.
Trong lúc hỗn loạn anh vội vàng bảo quản gia gọi bác sĩ tới, bác sĩ khám xong thì tình hình mới ổn định trở lại.
Nhìn bà cụ đã ngủ say, Thẩm Thanh Uyển nghe thấy Nhiếp Tấn Thành lạnh giọng quát: "Còn không đi theo tôi"
Từ nhà chính họ Nhiếp trở về biệt thự, suốt cả đường đi hai người không nói một lời nào khiến trong xe yên lặng như trên đường đi đến đám tang.
Nhìn thấy phía xa xa kia một khu vườn lộng lây đang chìm trong yên tĩnh.
Trên tấm bảng ở cửa đi vào khắc chữ mấy chữ thư pháp "Biệt thự Thẩm Viên".
Khu vườn này vốn có một cái tên khác khi được mua lại.
Sau này sau bà cụ và mẹ Nhiếp chỉ nói cái tên trước kia không may mắn nên bảo anh đổi một cái tên khác, mà anh tiện tay viết lên mấy chữ lại viết thành Biệt thự Thẩm Viên.
Lúc anh đặt tên cô cũng có ở đó, rốt cuộc anh cười hỏi cô: "Em có thích cái tên này không?"
Khuôn mặt ôn nhu của anh nhu như một liều thuốc độc trí mạng mà khiến cô gật đầu ngây ngốc.
Thanh Uyển! Tôi cảnh cáo cô!"
"Vậy mà cô dám giở thủ đoạn bỉ ổi này! Cô giả vờ ngất xỉu trước mặt Diệp Lan lại giả vờ quỳ gối trước mặt bà nội tôi! Thủ đoạn của cô thật sự nhiều vô số kể, cô như này đúng là tự tìm cái chết!"
Anh thực sự không còn kiên nhẫn, nhất là khi đối mặt với cô, ngay cả chút kiên nhẫn để nghe nói cũng không còn.
"Tôi rời khỏi đây!"
Thẩm Thanh Uyển cuối cùng cũng đứng thẳng dậy một cách vất vả nói: "Hoàn toàn rời khỏi thế giới của anh và cô tai"
Nhiếp Tấn Thành sớm đã không còn lạ lẫm gì với những thay đổi thất thường trong lời nói của cô nhưng đột nhiên vẫn có cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực, cô muốn rời khỏi đây? Cô có tư cách gì để nói muốn rời khỏi đây? Nhiếp Tấn Thành đi đến cạnh cô bằng tốc độ nhanh nhất, anh bỗng nhiên nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, đưa tay luồn vào trong váy cắm thẳng vào trong cơ thể cô: "Bây giờ cô muốn rời đi như thế nào đây!"
"Không cần cậu chăm sóc! Lập tức cút đi cho tôi!"
Giọng nói của Nhiếp Tấn Thành lạnh lẽo như tảng băng nghìn năm.
Anh thực sự rất tức giận! Thẩm Thanh Uyển lập tức khuyên bảo, Chu Vũ Lâm vốn không muốn rời đi nhưng nói không lại cô nên đành quát lên: "Em đưa chị về!"
Lời nói của anh còn chưa dứt cổ tay của Thẩm Thanh Uyển đã bị Nhiếp Tấn Thành siết chặt.
Chu Vũ Lâm nhìn thấy cô bị lôi vào vào trong phòng muốn lao tới nhưng lại bị ánh mắt của cô ngăn cản không bước tiếp lên phía trước.
Trong căn phòng đã đi khỏi mấy ngày tràn ngập một luồng hơi thở lạnh lẽo của nơi không người ở.
Hơi thở của Thẩm Thanh Uyển mang theo nhiệt độ nóng rực của cơ thế, tay anh siết lại như muốn bóp nát xương cô.
"Bỏ tay ra!"
Trong nháy mắt, anh ném cô qua bên cạnh một cách thô bạo.
Thẩm Thanh Uyển lảo đảo va vào chiếc bàn tròn làm chiếc đản cổ bị đẩy rơi xuống đất, cô đau đớn kêu nhưng lại bị anh nói như dội nước lạnh vào mặt: "Thẩm Thanh Uyển! Tôi cảnh cáo cô!"
"Vậy mà cô dám giở thủ đoạn bỉ ổi này! Cô giả vờ ngất xỉu trước mặt Diệp Lan lại giả vờ quỳ gối trước mặt bà nội tôi! Thủ đoạn của cô thật sự nhiều vô số kể, cô như này đúng là tự tìm cái chết!"
Anh thực sự không còn kiên nhẫn, nhất là khi đối mặt với cô, ngay cả chút kiên nhẫn để nghe nói cũng không còn.
"Tôi rời khỏi đây!"
Thẩm Thanh Uyển cuối cùng cũng đứng thẳng dậy một cách vất vả nói: "Hoàn toàn rời khỏi thế giới của anh và cô tai"
Nhiếp Tấn Thành sớm đã không còn lạ lẫm gì với những thay đổi thất thường trong lời nói của cô nhưng đột nhiên vẫn có cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực, cô muốn rời khỏi đây? Cô có tư cách gì để nói muốn rời khỏi đây? Nhiếp Tấn Thành đi đến cạnh cô bằng tốc độ nhanh nhất, anh bỗng nhiên nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, đưa tay luồn vào trong váy cắm thẳng vào trong cơ thể cô: "Bây giờ cô muốn rời đi như thế nào đây!"