• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây không phải là lần đầu tiên Trân Phi Minh đòi Thẩm Thanh Uyển từ Nhiếp Tấn Thành, nhưng trước đây lần nào cũng bị Nhiếp Tấn Thành tức giận đuổi đi, hôm nay thật đúng là bất ngờ ngoài ý muốn.

"Tổng giám đốc Nhiếp, vậy tôi đi trước, tôi sẽ đợi câu trả lời từ anh."

Lúc này Trân Phi Minh cũng không dám chäc Nhiếp Tấn Thành nói thật hay đùa, anh ta lại nhìn sang phía Thẩm Thanh Uyển, nói: "Trông sắc mặt trợ lý đặc biệt Thẩm không được tốt lắm nhỉ, trước có nghe nói cô đang bị bệnh, xem ra vẫn chưa khỏi hẳn, để lát tôi bảo người đưa ít đồ bổ của tôi qua cho cô."

Thẩm Thanh Uyển còn chưa kịp từ chối, thì Trần Phi Minh đã dân người đi rồi, bên tai lại văng vắng giọng nói khinh miệt của Nhiếp Tấn Thành: "Vừa nghe đến chuyện tôi suy xét đưa cô cho anh ta mà đã bắt đầu trông mong rồi à?"

"Tôi đã đến bệnh viện tâm thần nhưng anh ta không chịu ký tên"

Từ lâu Thẩm Thanh Uyển đã chẳng còn quá để tâm đến những lời châm chọc khiêu khích của anh nữa.

Hiển nhiên, Nhiếp Tấn Thành vẫn còn đang tức giận không thôi: "Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, cô còn đến gặp tôi làm gì?"

Thẩm Thanh Uyển nhẹ nhàng nói: "Nhưng anh ta có điều kiện..."

"Anh ta muốn gặp cô ấy! Đời này cũng đừng mơ đến chuyện đói"

Không đợi Thẩm Thanh Uyển nói ra điều kiện duy nhất, Nhiếp Tấn Thành đã cắt đứt lời cô.

Một kẻ dù chết cũng không chịu ký tên.

Một kẻ đời này cũng không chịu đồng ý.

Liệu còn có biện pháp thứ ba để giải quyết vấn đề này sao? Thẩm Thanh Uyển tự thấy mình không có năng lực đó, vì vậy lại nhận được một câu của anh: "Thật là vô dụng!"

Như thể, những tháng năm làm bạn bên anh, vì anh mà xông pha mưa gió, tất cả đều chỉ như một luông khói mỏng, nhẹ nhàng thối một hơi đã tan biến không để lại vết tích gì...

"Tôi không cần biết dùng biện pháp gì, cô nhất định phải làm anh ta kí tên cho tôi!"

Cuối cùng, anh ra lệnh, "Bảng không, nửa đời sau của cô không cân phải lo bận rộn chuyện gì khác nữa! Hiểu rồi chứ?"

Thẩm Thanh Uyển nhẹ nhàng gật đầu: "Đã hiếu."

Nhiếp Tấn Thành đã dẫn người đi lướt qua cô: "Mặt trắng bệch ra như quy, giờ thì cút về đi, đừng có long nhong ra ngoài làm gì, mất mặt!"

Thẩm Thanh Uyển đứng lặng người không nói được một lời.

Bất kể là đưa tặng cô cho kẻ khác hay là tùy tiện quyết định quãng đời còn lại của cô, ở bên cạnh anh, quả thật cô đã sống chẳng khác gì một con chó.

Biệt thự Thẩm Viên cũng đã có sự thay đổi hoàn toàn với trước đây.

Ông quản gia Vương đang chỉ huy người làm dọn hành lý: "Cẩn thận chút nào, những thứ này đều là đồ đạc mà cô Diệp Lan mang theo bên người đấy, không được để rơi vỡ!"

Thẩm Thanh Uyển thế mới biết, thì ra từ hôm nay, Ngôn Diệp Lan đã được Nhiếp Tấn Thành đón về biệt thự Thẩm Viên.

Thẩm Thanh Uyển chậm rãi đi vào phòng khách, chợt loáng thoáng nghe Ngôn Du Nhiên gọi: "...

Chị! Đúng là chị nên ở chỗ này! Cô ta mới là kẻ phải rời khỏi đây!"

Cô ta còn chưa dứt lời, Ngôn Diệp Lan liền thấy Thẩm Thanh Uyển xuất hiện, Ngôn Du Nhiên cũng lập tức thấy cô, cô ta càng tức giận chỉ trích: "Thẩm Thanh Uyển! Cô còn dám ở lì chỗ này không chịu đi hả! Đừng có nằm mơ nữa đi! Ngay cả cái biệt thự này cũng là vì chị tôi thích Lục Du với Đường Uyển! Cô đừng có nói với tôi là cô không biết bài thơ đó!"

Đất trời trước mắt Thẩm Thanh Uyển như vừa đảo lộn hoàn toản.

Là "Thoa đầu phượng", thì ra là "Thoa đầu phượng"! Trước nay cô chỉ cho rằng khi đặt tên biệt thự vườn này là biệt thự Thẩm Viên là anh đang diễn trò, cố ý chế giễu cô nên mới lấy họ cô ra đùa cho vui Thì ra, thì ra từ đầu đến cuối, mọi thứ đều do cô tưởng tượng ra mà thôi.

Cô đã sai rồi, biệt thự Thẩm Viên là cái tên anh đặt vì người anh yêu, chỉ tiếc người đó không phải là cô, chưa bao giờ là cô...

Thẩm Thanh Uyển nhìn nơi cô đã ở suốt mấy năm nay, cứ ngỡ ít nhất cũng từng có chút ít là vì cô, cho dù là giả tạo, cho dù là diễn kịch, nhưng thì ra tất cả đều do cô cho rằng như thế, từ trước đến nay toàn bộ đều là do cô tưởng tượng ra, đột nhiên cô bật cười: "Hai Ha ha ha ha..."

Ban đầu chỉ là tiếng cười khe khẽ trong cổ họng, sau đó đã thành cười lớn một cách sảng khoái không thể kiềm chế, cười đến nỗi Ngôn Diệp Lan nhíu mày, ngay cả Ngôn Du Nhiên cũng trố mắt nhìn: "Chị, có phải cô ta điên rồi không?"

Không ai hay biết rằng, cô đã điên suốt bao nhiêu năm qua, chỉ có lúc này là tỉnh táo nhất! Thẩm Thanh Uyển cứ cười đến sắp đứt hơi mới dừng lại, cô ngơ ngác nhìn ra phía trước, trong lúc mơ hồ, phảng phất thấy được Nhiếp Tấn Thành đang đứng ngay trước mặt, cô vội quay đầu chạy trốn.

Cô muốn rời khỏi chỗ này, rời bỏ hết thảy, rời bỏ những năm tháng mù quáng yêu anh, chạy đến một xó xỉnh bất kì, chỉ cần nơi đó không có anh! Nhiếp Tấn Thành, đời này, chúng ta đừng nên gặp lại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK