“Dương Vũ, anh không nên tức giận. Cùng lắm thì em...” Vừa nói Chung Lâm ghé sát vào tai Dương Vũ, thấp giọng nói cái gì đó.
Sau đó, trên mặt Dương Vũ liền nở nụ cười, quay đầu lại đắc ý nhìn Lý Bân một cái.
Trong mắt Lý Bân hung quang chợt lóe rồi biến mất, hung hăng trợn mắt nhìn Dương Vũ một cái, sau đó liền nghiêng đầu không thèm nhìn hai người Dương Vũ, miễn cho mình nhìn rồi lại càng buồn bực.
Theo làn sóng học sinh, bốn người đi đến bãi xe trong trường học. Ở đó, tìm được xe đạp của mình, bọn họ liền chạy ra khỏi trường.
Lúc này chính là đầu thu, ánh trăng sáng như bạc, chiếu rọi khắp nơi. Một trận gió nhẹ thổi qua, mang đến cảm giác có chút lạnh lẽo.
Chung Lâm ngồi ở đằng sau, hai tay ôm eo Dương Vũ, đầu thì ghé sát sau lưng, nhẹ nhàng tựa vào người Dương Vũ.
“Lúc nãy lời em vừa nói có phải là thật không vậy?” Dương Vũ vừa đạp xe vừa nói.
“Đương nhiên là thật.”
“Hắc hắc…..” Dương Vũ cười hắc hắc rồi không nói thêm gì nữa.
“Xoạt” một tiếng, một chiếc xe đạp từ bên cạnh Dương Vũ xông đến. Dương Vũ đang muốn chửi ầm lên thì một âm thanh liền truyền tới. “Ha ha, Dương Vũ, mày chạy chậm như vậy, có phải là hết khí lực rồi phải không? Chẳng lẽ là thận hư rồi.”
“Mẹ kiếp.” Dương Vũ lập tức chửi ầm lên. “Thằng khốn, mày muốn chết hả?” Vừa nói Dương Vũ liền tăng tốc, chạy tới bên cạnh Thực Hoa.
“Ha ha…. Dương Vũ, tao nghĩ mày thật sự là hư thận rồi. Có phải không Chung Lâm?” Vừa nói Thực Hoa còn rất đắc ý mở to mắt nhìn Chung Lâm.
Chung Lâm sắc mặt đỏ lên, liếc Thực Hoa một cái, “Cẩn thận chạy xe đi.”
“Ha ha…. Chuyện này tớ tự nhiên sẽ cẩn thận, thôi không quấy rầy hai người nữa. Tớ đi trước đây, tớ cũng không muốn giống như người khác mặt dày làm kỳ đà cản mũi đâu.” Vừa nói Thực Hoa còn liếc Lý Bân ở phía sau một cái.
“Mau cút đi, cẩn thận nếu không lại rơi xuống cống đấy.” Dương Vũ hướng Thực Hoa hét to một tiếng. “Ha ha, nhờ phúc của mày, tao sao rớt xuống cống được.”
Không mất bao lâu, bọn Dương Vũ đã đến trung tâm huyện thành. “Lý Bân, anh về một mình trước đi!” Lúc tới đường cái, Chung Lâm quay về phía sau nói với Lý Bân.
“Ngay cả đường đi hắn cũng không biết sao?” Trong lòng Dương Vũ khó chịu, tự nhiên giọng nói cũng không thoải mái.
“Được rồi, có phải em nói chuyện với anh ấy cũng là sai không?” Chung Lâm trách cứ nói. “Anh không phải có ý đó.” Thật ra thì trong lòng Dương Vũ đang có ý đó, Chung Lâm không nói chuyện với Lý Bân là tốt nhất.
Có lẽ đây chính là tâm tư của Dương Vũ.
“Được lắm. Vậy em sau này sẽ không nói chuyện với anh ấy, cũng không nói chuyện với anh nữa.” Chung Lâm tựa hồ như có chút tức giận. “Anh không có nói như vậy mà.” Dương Vũ hung hăng đạp xe đạp, hướng nhà Trầm Di chạy tới.
Sau khi đưa Trầm Di về tới nhà, sau đó hai người cũng về đến nhà Chung Lâm.
“Em lên đây. Lúc về anh cẩn thận một chút.” Chung Lâm cẩn thận nhắc Dương Vũ trước khi lên lầu.
“Anh biết rồi. Em lên nhà đi!”
Nhìn Chung Lâm đi lên lầu, Dương Vũ liền cưỡi xe đạp chạy trở về trường học. Thật ra thì mỗi lần sau khi tan lớp tự học buổi tối, Dương Vũ đều đưa Chung Lâm về. Sau đó, lấy xe đạp của Chung Lâm trở về trường. Ngày hôm sau, Trầm Di sẽ chở Chung Lâm tới trường học.
“Xoẹt!” Bất ngờ, phía trước đường xuất hiện một bóng đen, chặn đường Dương Vũ. Dương Vũ hoảng sợ, dừng xe lại, nhìn về người mới xuất hiện.
“Dương Vũ, tao có lời muốn nói với mày.” Người đến chính là Lý Bân.
“Xui xẻo rồi!” Dương Vũ trong lòng thầm hô một tiếng, sắc mặt cũng lạnh xuống. “Tao không có gì để nói với mày cả.” Dương Vũ lạnh lùng nói.
“Hừ, chuyện tao muốn nói với mày chính là chuyện của Chung Lâm!” Lý Bân đi tới trước mặt Dương Vũ, hung hăng nói.
“Sau này mày cách xa cô ấy một chút!” Nghe đến đó Dương Vũ trong lòng lửa giận bốc cao, cho nên không đợi Lý Bân mở miệng đã lạnh lùng quát.
“Đây cũng chính là lời tao muốn nói với mày!” Trong lòng Lý Bân tức giận, hướng về Dương Vũ gào lên một tiếng, tiếp tục nói: “Tao khuyên mày tránh xa Chung Lâm một chút. Nếu không thì…Hừ hừ!”
“Nếu không thì như thế nào? Mày có thể giết tao được à? Dương Vũ tà tà phủi áo hắn một cái, khinh thường nói, “Tao đã nhịn mày lâu rồi. Mỗi ngày giống như con chó Nhật chạy theo phía sau tao với Chung Lâm, mày có thấy phiền hay không? Mày không phiền nhưng tao thì thấy phiền đấy.” Dương Vũ nói liên tục.
Nghe Dương Vũ nói như vậy, lửa giận của Lý Bân càng bốc cao. Nếu như không có Dương Vũ thì Chung Lâm đã sớm là người của hắn! Nghĩ đến người mình thích bị cướp đi trước mắt. Tròng mắt Lý Bân như muốn phun lửa.(DG: Quái, tên này phun lửa nhiều nhỉ, mà chẳng thấy lửa đâu…)
“Tao cảnh cáo mày lần cuối cùng, bắt đầu từ ngày mai, mày nhất định phải rời xa Chung Lâm. Nếu không đừng trách tao không khách khí!” Lý Bân lửa giận ngút trời hướng Dương Vũ nói.
“Mày thật là một tên đại ngu ngốc!” Dương Vũ muốn đập cho hắn một trận nhưng cố gắng nhẫn nhịn, châm chọc một câu rồi chuẩn bị bỏ đi.
“Không được đi.” Lý Bân đưa tay nắm lấy xe đạp của Dương Vũ. “Nếu như hôm nay mày không nói ra ràng thì đừng hòng rời đi.” Lý Bân tức giận nói.
“ĐCM… Mày muốn gì?” Dương Vũ lửa giận bốc cao, xuống xe đạp, tung một cước thẳng vào người Lý Bân
(DG: đánh dzồi,đánh dzồi…
Biên: Chờ mãi mới có cảnh hấp dẩn như vầy)
“Bốp!” Dương Vũ đá thẳng vào bụng Lý Bân. Trực tiếp đem Lý Bân đá văng ra ngoài mấy bước. Lý Bân lấy tay ôm bụng, rên lên một tiếng.
“Mẹ nó, mày dám đánh tao à.” Lý Bân giận dữ quát một tiếng, liền hướng Dương Vũ nhảy tới. Nhìn Lý Bân bị mình đá một cước bay đi, Dương Vũ sửng sốt một chút. Cảm thấy sau khi trọng sinh, mình đã đổi khác rất nhiều. Nếu như đổi lại là hắn trước đây thì tuyệt đối sẽ không rat tay như vậy.
Bất quá, hắn cảm giác mình có một loại khí lực kì lạ.
“Mày dám đánh tao, không muốn sống nữa rồi à!” Lý Bân nhảy tới, vừa nói vừa vung tay tính đấm vào mặt Dương Vũ. Trong lòng của hắn đinh ninh là dưới một quyền này của mình thì Dương Vũ sẽ bị đánh văng đi.
Cũng khó trách Lý Bân có suy nghĩ như vậy, hắn lớn lên tương đối cường tráng, thân cao một thước tám. Đối phó với người nhỏ con như Dương Vũ thì chỉ đơn giản như lấy đồ trong túi vậy?
“Hừ!” Nhìn Lý Bân đấm tới, Dương Vũ bỗng nhiên cảm giác được tròng mắt nóng lên, hắn tựa hồ như thấy được nắm tay của Lý Bân cực kỳ chậm rãi đi đến. Nhưng cảm giác như vậy chỉ xuất hiện trong nháy mắt liền biến mất không thấy đâu nữa. Tuy nhiên, Dương Vũ đã nắm chắc cơ hội, sau khi lùi một bước liền dễ dàng tránh được một đấm của Lý Bân.
“Quỷ thật!” Lý Bân cảm thấy kinh hãi, hắn không ngờ Dương Vũ lại có thể tránh một đấm của mình! Sau khi phản ứng lại, hắn liền muốn thu tay lại. Nhưng hắn không nghĩ bởi vì dùng sức quá nhiều nên cả người của hắn cũng đổ nhào sang một bên.
- “Mẹ kiếp!” Dương Vũ hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng, chợt đưa chân mình ra ngáng chân Lý Bân.