"Ầm!" Cái bàn trong đại sảnh vang lên một tiếng. Tiếp theo "lẻng xoẻng" âm thanh giòn tan liên tục vang lên, ly tách trên mặt bàn bị chấn bay lên rồi rơi xuống, vỡ vụn.
Ngay lúc mặt bàn vang lên tiếng động, mấy gã đại hán mặc đồ tây đen đứng bên dưới trên mặt hiện vẽ hoảng sợ. Cả đám đều lặng im không nói, cúi đầu nhìn xuống đất. Không dám ngẩng đầu nhìn người đang nổi giận đùng đùng trước mặt.
"Tụi bây không ngờ dám nói không thấy tiểu thư?" Chu Quân ngồi trên ghế, sắc mặt lạnh như băng nhìn mấy tên thủ hạ ở trước mặt mình.
Kỳ thật cũng trách không được Chu Quân lại nổi lôi đình. Đổi lại là người khác cũng sẽ phản ứng như hắn. Chu Quân hiện tại phản ứng xem như đã có chút bình tĩnh.
Chu Quân cũng chính là cha của Hỏa Phượng Hoàng, nguyên là bang chủ Tân bang. Mấy năm trước sau khi Hỏa Phượng Hoàng xuất đạo, hắn cũng đã thoái vị nhượng hiền, đem công việc trong bang hết thảy đều giao cho Hỏa Phượng Hoàng xử lý. Tuy trên danh nghĩa hắn là bang chủ Tân bang, nhưng trên thực tế lại là Hỏa Phượng Hoàng chủ sự.
Kỳ thật, Chu Quân phi thường yêu thương cô con gái một bảo bối này của hắn. Vốn hắn cũng không muốn đem sự vụ trong bang giao cho Hỏa Phượng Hoàng xử lý quá sớm, nhưng chịu không được Hỏa Phượng Hoàng nhõng nhẽo, lại nhìn thấy Hỏa Phượng Hoàng quả thực có năng lực này, cuối cùng Chu Quân mới đem hết thảy sự vụ trong bang đều giao cho Hỏa Phượng Hoàng xử lý. Còn hắn yên tĩnh hưởng "tuổi già".
Chu Quân là một người trung niên, toàn thân cao thấp đều tràn ngập một cỗ phong độ của người trí thức, hắn trông không giống một ông trùm của xã hội đen mà giống như một phần tử trí thức.
Nhưng điều này cũng chỉ là mặt ngoài bộ dáng mà thôi. Trên thực tế, Chu Quân thuộc loại tâm ngoan thủ lạt. Bằng không, hắn làm sao có thể làm Tân bang lớn mạnh? Làm sao có thể làm lão đại Tân bang?
Tuy Chu Quân không xử lý sự vụ Tân bang đã nhiều năm. Nhưng vẫn còn lại ảnh hưởng, hiện tại hắn giận dữ, những người phía dưới liền lập tức ngậm miệng không dám nói chuyện.
Những người này năm đó theo Chu Quân đánh dẹp thiên hạ, giúp Tân bang lớn mạnh. Bọn họ đều biết Hỏa Phượng Hoàng đi theo gã thanh niên không rõ lai lịch, sau đó thì biến mất, nên mới tới đây tìm Chu Quân.
"Tụi bây còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Còn không nhanh phái người đi tìm tiểu thư?" Nhìn bọn thủ hạ trầm mặc không tên nào mở miệng, Chu Quân trong lòng càng tức giận. Hắn cũng biết, những năm gần đây Hỏa Phượng hoàng rất nổi danh, khó tránh khỏi người khác đố kỵ mà tìm cách đối phó với nàng. Nhưng không ngờ hôm nay chuyện ấy lại xảy ra.
"Lão đại, chúng ta đã phái người đi tìm tiểu thư. Nhưng tạm thời còn chưa có tin tức." Một gã trung niên đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, lấm lét nhìn Chu Quân cẩn thận nói.
Tuy rằng hắn đi theo Chu Quân nhiều năm, nhưng hắn đối với Chu Quân vẫn e sợ như cũ. Đây là uy nghiêm của lão đại Chu Quân với thuộc hạ.
"Không tin tức, không tin tức!" Chu Quân lạnh lùng nhìn bọn thủ hạ liếc mắt một cái, "Biết đối phương là ai chưa?"
"Phỏng chừng đối phương là cao nhân Giang Đông bang mời đến chuyên để đối phó tiểu thư." Người trung niên nói chuyện lúc nãy trả lời.
"Giang Đông bang. Hừ!" Chu Quân hừ lạnh một tiếng. Ánh mắt hiện lên một đạo tinh quang! "Nếu tiểu Dĩnh có chuyện gì xảy ra, tao nhất định làm cho bọn chúng toàn bộ chết không toàn thây!" Chu Quân hai mắt hiện lên tinh quang. Trên người tràn ra từng đợt sát ý lạnh như băng.
"Biết đối phương còn có người nào nữa không?" Chu Quân lạnh lùng nhìn người trung niên hỏi.
"Cũng không rõ ràng." Người trung niên dè dặt hồi đáp."Nhưng bọn họ chắc cũng không dám giết tiểu thư!"
"Không dám? Mày dựa vào cái gì đảm bảo? Hừ, Giang Đông bang. Lưu, mày đi xuống chuẩn bị thuộc hạ, chúng ta lập tức đi Giang Đông bang. Nếu quả tiểu Dĩnh có tổn thương gì, đêm nay giết sạch bọn chúng!" Chu Quân càng nói càng phẫn nộ. Nếu quả Hỏa Phượng Hoàng thật sự đã xảy ra chuyện gì, vì Hỏa Phượng hoàng cho dù cùng Giang Đông bang khai chiến cũng không tiếc.
"Bang chủ." Người trung niên thoáng chần chờ, nhìn Chu Quân, sau đó lại im lặng.
"Có chuyện gì?" Chu Quân không khỏi âm thầm tức giận.
"Hiện tại Giang Đông bang đã không còn là Giang Đông bang như trước đây. Hiện tại bọn họ đã phát triển lớn mạnh so với chúng ta cũng không kém bao nhiêu." Người trung niên nói.
"Hừ, vậy thì sao? Nếu bọn họ dám can đảm thương tổn tiểu Dĩnh, cho dù cùng bọn chúng lưỡng bại câu thương tao cũng sẽ không tiếc! Chuyện vô nghĩa không cần nhiều lời, mày đi xuống chuẩn bị cho tao. Nhớ bảo bọn chúng mang theo ‘hàng nóng’!" Chu Quân sắc mặt lạnh lùng nói.
"Bang chủ, chúng ta thật sự phải làm như vậy sao?" Một gã thanh niên bước lên một bước, nhìn Chu Quân tiếp tục nói: "Chúng ta có thể đợi khi tìm được tiểu thư lúc đó mới quyết định được không?"
"Hừ, hiện tại tiểu Dĩnh ở nơi nào? Tụi bây có tin tức gì không?" Chu Quân sắc lạnh lãnh liệt nhìn gã thanh niên: "Hiện tại rõ ràng chính là Giang Đông bang khi dễ trên đầu chúng ta, chúng ta không hoàn thủ tùy ý đối phương khi dễ sao? Hay là tụi bay hiện giờ đã nhìn nhận sự tồn tại của tao?" Chu Quân sắc mặt càng thêm lạnh như băng.
"Không dám, lão đại thủy chung vẫn là lão đại của chúng ta. Nhưng việc này em cảm thấy cần được bàn bạc kỹ hơn." Người trung niên nói chuyện lúc trước lại nói.
----------oOo----------
Trước mặt Dương Vũ là một tòa nhà cao cấp. Bên trong vô cùng huy hoàng. Ngôi biệt thự này so với biệt thự Hoàng lão còn xa hoa, khổng lồ hơn.
Dương Vũ đứng ở nơi tối nhìn chung quanh biệt thự vài lần. "Nơi này hẳn là nhà của Hỏa Phượng Hoàng!" Dương vũ ngẫm nghĩ rồi ôm Hỏa Phượng hoàng đi tới.