Mục lục
[Dịch]Long Tổ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang đi trên đường, Dương Vũ bỗng nhiên cười một tiếng. Nghe Dương Vũ cười, Hỏa Phượng Hoàng đang đi bên cạnh cảm thấy có gì đó không ổn. Quay đầu nhìn về phía Dương Vũ, khuôn mặt nàng đầy vẻ nghi ngờ.

“Anh cười cái gì?” Hỏa Phượng Hoàng nghi ngờ hỏi.

“Đâu có cười cái gì.” Mặc dù Dương Vũ nói là không cười gì nhưng lúc trả lời hắn vẫn còn đang cười. “Kì lạ.” Thấy Dương Vũ không nói, Hỏa Phượng Hoàng liếc Dương Vũ một cái, thì thầm lẩm bẩm.

Thật ra, Dương Vũ đột nhiên nghĩ đến những chuyện phát sinh gần đây khi hắn vào Tân trấn.

Trước là gặp vụ cướp ngân hàng, mình đã đại triển thân thủ hóa giải nguy cơ. Sau đó là vụ Tiêu Ngọc bị bắt cóc. Mấy ngày qua lại gặp được Hỏa Phượng Hoàng cùng với gã thanh niên của Giang Đông bang. Bây giờ thì trợ giúp Hỏa Phượng Hoàng đánh thức dị năng.

Thật là mệnh khổ a. Dương Vũ cảm thán một tiếng. Bất quá, những chuyện này không phải là nguyên nhân làm hắn cười. Nguyên nhân chính là sau khi đến Tân trấn được vài ngày ngắn ngủi, thì Dương Vũ đã ba lần bị lột trần ở ngoài đường.

Lần đầu tiên là đem áo cho Tiêu Ngọc. Lần thứ hai là xé áo băng bó vết thương của Hỏa Phượng Hoàng. Và lần thứ ba cũng là cho Hỏa Phượng Hoàng.

“Không biết còn xảy ra nữa hay không.” Dương Vũ buồn cười nghĩ, nhưng sau đó lại có chút cảm thán. Hắn chỉ tới Tân trấn mới có mấy ngày thôi mà đã lắm chuyện xảy ra. Đổi lại là kiếp trước mà nói, thì không thể nào. Cho dù là cả đời Dương Vũ cũng sẽ không gặp được mấy chuyện xảy ra vừa qua. Nhưng bây giờ, tất cả lại xảy ra cùng một lúc.

Hơn nữa, Dương Vũ còn biết, những chuyện này cũng chỉ là mở đầu mà thôi.

“Làm sao rồi?” Sau khi đi được một đoạn đường thì Dương Vũ nhận ra Hỏa Phượng Hoàng không được bình thường. “Có phải lạnh không?” Tuy bây giờ là mùa thu nhưng là vì ban đêm, gió núi hay thổi xuống nên có cảm giác lạnh lạnh. Huống hồ, hiện tại toàn thân Hỏa Phượng Hoàng chỉ có mặc một chiếc áo của Dương Vũ mà thôi.

“Không phải.” Sắc mặt Hỏa Phượng Hoàng đã tái nhợt hơn lúc nãy. Chính vì thấy sắc mặt trắng bệch của Hỏa Phượng Hoàng, Dương Vũ mới nghĩ là nàng lạnh.

“Có hơi mệt một chút.” Vừa nói Hỏa Phượng Hoàng ngừng lại, rồi ngồi xuống.

“Mệt à?” Dương Vũ thoáng nghi ngờ rồi sực nhớ. Tình huống của Hỏa Phượng Hoàng bây giờ nhất định là do tác dụng phụ lúc thức tỉnh dị năng.

“Không lo sao được?” Dương Vũ đi tới. “Đưa tay cho anh.” Vừa nói, Dương Vũ cầm lấy tay của Hỏa Phượng Hoàng. Sau đó Dương Vũ dùng tinh thần lực dò xét Hỏa Phượng Hoàng.

Một lát sau, Dương Vũ cười khổ. Lúc trước, trong cơ thể Hỏa Phượng Hoàng tràn đầy Hỏa hệ dị năng mà bây giờ thì lại không còn bao nhiêu. Nghĩ lại, trong quá trình thức tỉnh, di năng trong cơ thể nàng đã tiêu hao quá độ. Hỏa Phượng Hoàng không giống Dương Vũ lúc trước, lập tức bị hôn mê mà bây giờ mới bắt đầu.

“Dị năng của em tiêu hao nhiều lắm.” Dương Vũ bỏ tay ra, nhìn sắc mặt tái nhợt của Hỏa Phượng Hoàng nói.

“Vậy làm sao bây giờ?” Hỏa Phượng Hoàng hỏi Dương Vũ.

“Không còn cách nào khác, chỉ có thể đợi em từ từ khôi phục. Có lẽ em nên sớm tu luyện. Em bây giờ tốt nhất là nên nghĩ ngơi, khôi phục tình thần lực trước đã.” Dương Vũ cũng không có cách nào. Hao tổn dị năng chỉ có thể tự mình khôi phục, hoặc tự tu luyện để khôi phục. Người khác muốn giúp cũng không giúp được.

“Em còn có thể đi được nữa không?” Dương Vũ nhìn Hỏa Phượng Hoàng hỏi. Nếu như không thể đi, thì Dương Vũ chỉ có thể làm như lần trước.

“Còn đi được. Không sao đâu.” Hỏa Phượng Hoàng vẻ mặt kiên định nói, đột ngột đứng lên. Nhưng thân hình nàng lảo đảo té xuống đất.

“Không được thì đừng có ráng sức.” Dương Vũ tay mắt lanh lẹ kịp thời đỡ nàng, trách cứ nói.

“Hay là để anh ẳm em về.”

“Ai da.” Hỏa Phượng Hoàng bỗng nhiên la lên một tiếng. Thì ra lúc Dương Vũ nói chuyện, hắn đã ôm Hỏa Phượng Hoàng vào người rồi.

Bị Dương Vũ bất thình lình ôm lấy, Hỏa Phượng Hoàng sợ hãi kêu lên. Thoạt nhìn, Hỏa Phượng Hoàng bề ngoài như là một cô gái phóng túng. Tuy nhiên, nàng cũng như những thiếu nữ khác, là một cô gái rụt rè, nhút nhát.

Tuy rằng lần trước đã được Dương Vũ chăm sóc. Nhưng lúc đó Hỏa Phượng Hoàng đang trong tình trạng hôn mê nên dù bị Dương Vũ ôm, nàng căn bản là không cảm giác được. Thậm chí có thể nói, đầu óc Hỏa Phượng Hoàng không suy nghĩ đến vấn đề này.

Bây giờ thì khác, Hỏa Phượng Hoàng đang rất tỉnh táo. Tuy là với Dương Vũ cũng đã quen thuộc, hắn bây giờ cũng chính là đại ca của mình. Nhưng dù sao Dương Vũ cũng là người khác phái, một người đàn ông trưởng thành. Ngửi được mùi nam nhân trên người Dương Vũ phát ra, khuôn mặt Hỏa Phượng Hoàng chợt đỏ bừng.

“Đi thôi.” Dương Vũ lên tiếng, rồi cất bước đi về phía trước.

Trong vòng tay của Dương Vũ, ngửi được hơi thở đặc biệt truyền đến từ trên người của hắn, sắc mặt Hỏa Phượng Hoàng đỏ bừng, còn tim thì đập bình bịch như hươu chạy loạn. Loại cảm giác này thật sự là quái lạ. Hỏa Phượng Hoàng chưa từng nghĩ tới khi bị một người khác phái ôm sẽ có một thứ cảm giác như vậy.

Thứ cảm giác như được che chở, cảm giác được ôm, cảm giác… Trong lúc này đây, nằm trong vòng tay Dương Vũ, Hỏa Phượng Hoàng cảm giác rất an toàn

Nhưng mặt khác, Hỏa Phượng Hoàng lại có cảm giác không được tự nhiên nên cựa quậy thân hình một chút. Nhưng chính vì Hỏa Phượng Hoàng uốn éo lại sinh ra lớn chuyện.

* Tác giả chắc là nhầm tên chương

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK