Mở cửa sổ ra, Dương Vũ cứ như vậy ngồi bên cạnh nhìn đèn ánh đèn trong thành phố từ từ sáng lên. Trời đã bắt đầu tối.
Dương Vũ ngồi lẳng lặng, hai mắt nhìn xa xăm. Những lời vừa rồi Dương Vũ nói trong lúc Tiêu Ngọc đang ngủ là những lời trong lòng Dương Vũ đã câm lặng từ lâu.
Nếu như không sống lại những lời nói đó Dương Vũ sẽ giấu trong lòng vĩnh viễn. Cũng may, hắn đã sống lại hơn nữa còn may mắn tìm được Tiêu Ngọc.
Mặc dù Tiêu Ngọc còn ngủ, không nghe được những lời của Dương Vũ (dĩ nhiên Dương Vũ cho là như vậy) nhưng dù sao Dương Vũ cuối cùng cũng có thể nói lên những lời chôn dấu trong lòng đã lâu, cuối cùng cũng nói ra hết. Trong khoảng thời gian ngắn, Dương Vũ thở phào nhẹ nhỏm, nhìn ra ngoài cửa sổ trầm tư.
Phía sau giường có tiếng Tiêu Ngọc trở mình. Dương Vũ quay đầu lại nhìn, chăn trên người Tiêu Ngọc đã tuột xuống. Dương Vũ lắc đầu cười nhẹ nhàng một tiếng. Rón rén đi tới, kéo chăn đắp cho Tiêu Ngọc lần nữa rồi đưa tay vén mấy sợi tóc phủ trên mặt Tiêu Ngọc qua một bên, Dương Vũ lần nữa nhìn gương mặt Tiêu Ngọc ngây ngốc.
“Anh hi vọng ngày nào cũng nhìn thấy em ngủ.” Dương Vũ lẩm bẩm.
Lông mi khẽ động, Tiêu Ngọc từ từ mở mắt. Nàng đưa tay vén chiếc chăn trên người ra. “Nóng quá.”
“Anh nhìn em làm cái gì?” Tiêu Ngọc có chút ngượng ngùng nhìn Dương Vũ hỏi.
“Ah…! không có gì.” Dương Vũ khẽ mỉm cười.
“Em tỉnh rồi sao?”
“Uhm! Nóng quá, anh đắp chăn cho em à?”
“Đúng vậy, anh sợ em cảm lạnh, nên đắp chăn giúp em.” Dương Vũ ngồi xuống bên giường, nhìn Tiêu Ngọc nói.
“Đúng rồi, em đói bụng không? Anh mua thức ăn mà em thích này, nhưng không biết có nguội chưa.” Dương Vũ đứng lên, đi tới nơi để thức ăn.
“Vẫn còn nóng, em hãy ăn đi. Nếu không chút nó lạnh ăn không ngon.” Dương Vũ cầm lấy thức ăn nhìn Tiêu Ngọc nói.
Lúc này, Tiêu Ngọc có vẻ như sắp khóc?
“Em làm sao vậy?” Dương Vũ cuống quýt bỏ thức ăn xuống, tiến về phía Tiêu Ngọc, quan tâm hỏi.
“Tại sao anh đối tốt với em như vậy?” Tiêu Ngọc chợt ôm chầm lấy hắn rồi bật khóc.
“Em làm sao vậy? Đừng khóc nữa.” Nghe Tiêu Ngọc khóc, trong lòng Dương Vũ bối rối, tay chân luống cuống an ủi Tiêu Ngọc. Dương Vũ sợ nhất là gặp con gái khóc.
Lúc này, trong lòng Dương Vũ cảm thấy hơi khó hiểu, Tiêu Ngọc khóc không hẳn vì cảm động. Bởi vì hắn hiểu rõ Tiêu Ngọc, mặc dù Tiêu Ngọc sẽ cảm động nhưng tuyệt đối không phải dưới bộ dáng này. Nhất định là có chuyện gì đó rồi.
“Đừng khóc, khóc nữa sẽ biến thành mèo Tiểu Hoa, sẽ không đẹp đâu.” Dương Vũ lau nước mắt trên mặt Tiêu Ngọc, ôm nàng và hỏi: “Sao? Có chuyện gì rồi ?”
“Không có chuyện gì cả” Tiêu Ngọc nhẹ nhàng đẩy Dương Vũ ra.
“Thật không có chuyện gì sao ?” Nhìn hai mắt ửng đỏ của Tiêu Ngọc, Dương Vũ nghi ngờ hỏi.
“Thật không có chuyện gì, anh thật nhiều chuyện.” Tiêu ngọc cười miễn cưỡng. Dương Vũ liếc một cái, sau đó nói. “Không có chuyện gì thì tốt, nhân lúc thức ăn còn nóng, em ăn đi, em không ăn gì cả ngày rồi. Ha hả” Dương Vũ xoay người lấy thức ăn, cười nói.
“Để trên bàn đi.” Vừa nói Tiêu Ngọc xuống giường đi vào nhà tắm.
Dương Vũ đặt thức ăn xuống bàn, nhìn Tiêu Ngọc biến mất trong nhà tắm, trong lòng cảm thấy nghi ngờ.
“Con gái thật là kỳ lạ, hồi này mới khóc đó, giờ lại cười rồi. Không hiểu gì cả.” Vừa nói, Dương Vũ vừa lắc đầu.
Nhìn gương mặt đỏ ửng của mình trong gương, đột nhiên nụ cười của Tiêu Ngọc biến mất.
“Dương Vũ, những gì anh vừa nói có thật không?” Tiêu Ngọc tự hỏi mình trong gương.
Thật ra thì, Dương Vũ thổ lộ tấm chân tình của mình đã bị Tiêu Ngọc nghe thấy rõ ràng từng chữ. Lúc Dương Vũ mở cửa bước vào, Tiêu Ngọc cũng đã tỉnh lại. Những gì Dương Vũ nói lúc nãy khi cho rằng cô ngủ say, Tiêu Dao đã nghe rất rõ ràng.
Lúc ấy, Tiêu Ngọc thiếu chút nữa nhịn không được muốn tỉnh lại. Những lời nói si tình của Dương Vũ làm Tiêu Ngọc rất cảm động! Nhưng cô cũng không dám tin người chính miệng Dương Vũ gọi là “em” kia chính là mình.
Tiêu Ngọc biết lúc Dương Vũ nói ra những lời đó hắn rất thống khổ, thậm chí Tiêu Ngọc còn nghe Dương Vũ như muốn khóc.
Mặc dù, chỉ nghe câu chuyện một cách đại khái, đứt quãng. Dương Vũ nói cô sẽ rời hắn mà đi.
“Dương Vũ thật là người tốt, ‘người đó’ của anh ta sao lại bỏ đi?” Không nghĩ tới anh chàng này lại yếu ớt như vậy.”
“Nhưng sao anh ta lại nói với mình? Anh ấy xem mình là cô gái đó sao? Không thể nào. Anh ấy còn nói từ xa tới đây thăm mình. Đấy không phải là cô gái thanh mai trúc mã tên là Tiêu Ngọc kia sao ?”
“Không đúng” Chân mày Tiêu Ngọc chợt nhíu lại. “Tiêu Ngọc, mình cũng tên Tiêu Ngọc.” Nghĩ tới những gì Dương Vũ nói lúc trước, trong lòng Tiêu Ngọc run lên!