Mục lục
[Dịch]Long Tổ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dương Vũ, chờ tôi với.” Hỏa Phượng Hoàng vừa gọi vừa nhanh chân đuổi theo Dương Vũ.

“Có gì không?” Dương Vũ dừng bước nhìn Hỏa Phượng Hoàng hỏi với vẻ mặt nghi ngờ.

“Sư phụ, cám ơn anh.” nhìn Dương Vũ một lúc, Hỏa Phượng Hoàng đột nhiên cảm kích nói một câu làm cho Dương Vũ ngạc nhiên.

“Đừng, đừng gọi tôi là sư phụ.” Sau khi sửng sốt, Dương Vũ vội vàng cự tuyệt Hỏa Phượng Hoàng.

“Là anh đã giúp dị năng của tôi thức tỉnh. Nếu không có anh, có lẽ suốt đời tôi chỉ có thể là ‘người đặc dị công năng’. Nếu không có anh, tôi …Tóm lại, tôi đã nhận anh làm sư phụ của tôi rồi.” Hỏa Phượng Hoàng vẻ mặt kiên quyết, nhìn Dương Vũ nói từng chử.

“Đừng nói vậy. Tôi không muốn làm sư phụ, cũng không có tư cách làm sư phụ của cô.” Dương Vũ đau khổ nhìn Hỏa Phượng Hoàng nói.

“Tôi mặc kệ. Nếu không có anh, dị năng của tôi sẽ không thể thức tỉnh.” Hỏa Phượng Hoàng nhìn Dương Vũ, quật cường nói.

“Tóm lại tôi sẽ không làm sư phụ của cô.” Dương Vũ cũng kiên quyết không kém. Hắn chưa hề nghĩ đến chuyện nhận Hỏa Phượng Hoàng làm đệ tử. Hơn nữa, với trình độ nữa mùa như hắn thì làm sao có thể làm sư phụ của Hỏa Phượng Hoàng?

‘Sư phụ’ tuy chỉ hai chử, nhưng trách nhiệm trọng đại a. Hiện tại thì Dương Vũ không có tư cách làm sự phụ người nào. Hắn giúp Hỏa Phượng Hoàng thức tỉnh dị năng cũng không phải vì muốn thu nhận nàng làm đồ đệ. Dương Vũ muốn không phải là điều này.

“Tôi mặc kệ.” Hỏa Phượng Hoàng vẫn không buông tha.

Dương Vũ bực mình. Thì ra bị bắt buộc làm sư phụ cũng là một chuyện khó chịu. Dù sao đi chăng nữa, Dương Vũ kiên quyết không làm sư phụ của Hỏa Phượng Hoàng.

“Không được.” Dương Vũ cự tuyệt một lần nữa. Dừng một lát, Dương Vũ nói tiếp: “Cô phải biết là cho dù không có sự giúp đỡ của tôi, sớm muộn gì dị năng của cô cũng sẽ thức tỉnh. Sự xuất hiện của tôi và sự giúp đỡ của tôi chẳng qua làm dị năng của cô thức tỉnh sớm hơn một chút. Nói cách khác, không có tôi, cô sớm muộn cũng sẽ trở nên cường đại.”

“Hơn nữa, cô đừng có nhìn bề ngoài mà đánh giá. Thật ra bản lãnh tôi cũng chỉ ‘nữa mùa’ mà thôi. Trăm ngàn lần, tôi không thể làm sư phụ của cô được. Thật đó.” Dương Vũ khẩn khoản giải thích với Hỏa Phượng Hoàng.

“Tôi mặc kệ. Dù sao tôi đã nhận định anh làm sư phụ của tôi rồi.” Bất luận Dương Vũ có nói như thế nào, Hỏa Phượng Hoàng cũng đã chủ tâm chọn Dương Vũ làm sư phụ, nhất quyết không tha làm cho Dương Vũ khó chịu cực độ.

“Hay là vậy đi, mình hãy thử thương lượng một chút?” Dương Vũ thật sự là bị Hỏa Phượng Hoàng đánh bại.

Hỏa Phượng Hoàng không nói gì, chỉ nhìn Dương Vũ chờ hắn nói tiếp. “Sau này cô cứ gọi tôi là đại ca là được. Về phần sư phụ gì đó, xin miễn cho.”

“Đại ca?” Hỏa Phương Hoàng nghi ngờ nhìn Dương Vũ. “Đúng vậy. Cô nhận tôi làm đại ca rồi thì sau này tôi sẽ đem những gì tôi biết dạy lại cho cô. Vậy là cô không cần nhận tôi làm sư phụ. Chuyện đó thật không cần thiết mà.” Dương Vũ chăm chú nhìn Hỏa Phượng Hoàng nói.

“Được rồi.” Suy nghĩ một lát rồi Hỏa Phượng Hoàng rốt cuộc đồng ý. “Tốt!” Dương Vũ cười sảng khoái. Nhìn bộ dạng cao hứng của Dương Vũ, Hỏa Phượng Hoàng có chút nghi ngờ, cảm giác như mình đã lên phải thuyền giặc.

Dương Vũ sở dĩ cao hứng là vì Hỏa Phượng Hoàng cuối cùng vẫn phải “mắc mưu”. Kể từ sau khi Dương Vũ gặp mặt, hắn đã có ý thu phục Hỏa Phượng Hoàng. Hiện tại, sau một phen cố gắng, hắn rốt cuộc cũng thu phục được Hỏa Phượng Hoàng.

Hỏa Phượng Hoàng trở thành ‘tiểu đệ’ đầu tiên của Dương Vũ. Sau này, trong cuộc sống mạo hiểm, Hỏa Phượng Hoàng sẽ là một trợ thủ đắc lực.

“Chu Dĩnh, chúng ta về thôi.” Dương Vũ nhìn Hỏa Phượng Hoàng cười nói.

“Đại ca, anh cũng đừng xa lạ như vậy. Cứ như ba của em, gọi em tiểu Dĩnh là được.” Hỏa Phượng Hoàng cũng cười nói.

“Tốt. Đi thôi tiểu Dĩnh.” Dương Vũ vô tư gật đầu.

“Ai da, hỏng rồi.” Khi đến chỗ đậu xe, thì chiếc xe đã bị đá vụn của vụ nổ làm hư hại.

“Không biết còn có thể dùng được không.” Dương Vũ bối rối nhìn Hỏa Phượng Hoàng đang đứng bên cạnh.

“Hì hì. Tới đó thử một chút là sẽ biết thôi.” Hỏa Phượng Hoàng đánh mắt nhìn Dương Vũ. Nghe Hỏa Phượng Hoàng nói vậy, Dương Vũ ra vẻ xấu hổ. “Vậy thì em cứ thử đi, anh không biết lái xe.”

“Hì hì, thì ra là anh không biết lái xe à.” Hỏa Phượng Hoàng nhìn Dương Vũ, sau đó đến bên cạnh chiếc xe. “Cho dù xe còn có thể chạy, nhưng chúng ta cũng không vào trong được.” Chiếc xe đã bị đè bẹp rồi

Vất vả mới lấy được xách tay trong xe ra, Hỏa Phượng Hoàng đi đến bên cạnh Dương Vũ. Không còn cách nào khác, họ đành phải đi bộ về.

“Em còn đi được sao? Hay lại như lần trước, đi được nửa đường thì anh lại phải ẳm về.” Mặc dù Hỏa Phượng Hoàng nhìn không có gì khác thường, nhưng sắc mặc tái nhợt Dương Vũ có thể thấy được Hỏa Phượng Hoàng còn đang yếu.

Dương Vũ cảm thấy có chút kỳ quái. Lúc trước khi mình thức tỉnh thì không phải đã mê man suốt một tuần lễ trong bệnh viện sao? Bây giờ Hỏa Phượng Hoàng xem ra chỉ có suy nhược một chút. Kỳ quái hơn nữa chính là lúc dị năng của Hỏa Phượng Hoàng thức tỉnh thì động tỉnh so với mình còn mãnh liệt hơn nhiều. Nhưng tác dụng phụ thì lại ít hơn?

“Thật là kỳ quái.” Bất luận Dương Vũ nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra.

Biên: Từ chương này Chu Dĩnh sẽ gọi Dương Vũ là đại ca (hoặc anh xưng em và ngược lại)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK