“Hừ hừ.” Phương Tuấn hừ lạnh hai tiếng, thân hình hắn giống như là cây trúc đột nhiên bật thẳng lên, trên người từng đợt sát khí lạnh như băng tản mát ra.
Đừng xem Phương Tuấn là người trước nay luôn đạm bạc, ít nói chuyện. Thật ra thì trong lòng hắn rất căm ghét bọn hắc đạo. Mà Đại Sa Bang lại chuyên môn lừa bán phụ nữ trẻ em, thật táng tận lương tâm, càng làm cho Phương Tuấn thêm oán giận.
Phương Tuấn lạnh lùng nhìn người trung niên. “ Các người của Đại Sa Bang biết điều thì thúc thủ chịu trói, có lẽ các người sẽ còn giữ được tính mạng, Nếu không đừng trách chúng ta chém tận giết tuyệt.”
“ Ha ha, anh thật khôi hài, luôn miệng nói chúng tôi là Đại Sa Bang, xin hỏi các người có chứng cớ gì? Nếu như các người không đưa được chứng cớ ra , vậy chúng tôi phải báo cho cảnh sát."
"Báo cảnh sát?" Phương Tuấn cười lạnh một tiếng, "Cho dù ngươi có báo, chỉ sợ cảnh sát đến nơi để nhận xác các ngươi thôi!”
“Hừ hư, các anh rốt cục là ai? Tôi nói lại một lần nữa các người phải nhanh chóng rời khỏi đây nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.” Người trung niên mặt cũng lạnh lùng nhìn đám người Phương Tuấn, càng nói giọng càng lãnh đạm.
Lúc này, toàn bộ người của Đại Sa Bang đều bị đánh thức, ở trước cửa lố nhố rất đông.
Dương Vũ nhìn Tôn Dương: ”Người của chúng ta dường như mỏng hơn bọn họ? Đối phương đông quá.”
Tôn Dương lắc đầu, sắc mắt có chút nghiêm túc, “Chúng ta đều là tinh anh, một địch mười, đối phó với bọn chúng không phải là vấn đề. Nhưng …” Tôn Dương nhíu mày nhìn biệt thự.
"Các người nạp mạng đi!"Mắt Phương Tuấn tinh quang bạo phát, thân hình giống như như ảo ảnh chợt lóe, cả người liền như quỷ mị hư vô hướng người trung niên nhào tới. Người còn chưa tới, chưởng biến thành trảo lợi hại sắc bén vô cùng, hướng đầu cùng ngực của trung niên nọ.
"Vậy ta cho các ngươi có vào mà không có ra" Trên mặt của người trung niên một tia ngoan độc chợt lóe lên, chân phải vừa động liền tấn lui về phía sau mấy bước! Tiếp theo một quyền nhằm Phương Tuấn đánh tới.
Cùng lúc, Phương Tuấn vừa động thủ hai bên chiêu đối chiêu với nhau! Hai bên không ai nói thêm một tiếng nào, mọi người theo đó gầm lên một tiếng hướng đối phương nhào tới. Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng gió, tiếng bạo lực, tiếng phá hủy, các hệ dị năng tán ra rực sáng cả bầu trời đêm.
Những người của Cục An Toàn Quốc Gia quả thật không hỗ là tinh anh! Chỉ vừa tiếp xúc, bang chúng của Đại Sa Bang liền bị chém bay mấy người, trước khi chết chúng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Phương Tuấn giống như cây gậy trúc thân hình trơn như cá, bén nhạy dao động không ngừng bên cạnh người trung niên với tốc độ rất cao, đồng thời, Phương Tuấn ra chiêu biến ảo không lường lúc chưởng lúc quyền làm cho người trung niên không kịp trở tay. Mà thực lực của người trung niên thực lực cũng không yếu, Gặp chiêu chiết chiêu, khó khăn lắm mới có thể cùng Phương Tuấn đánh ngang tay.
"Thì ra Phương Tuấn là cổ võ cao thủ." Dương Vũ tập trung tinh thần nhìn hai người Phương Tuấn chiến đấu, càng xem Dương Vũ càng là kinh hãi."Thì ra chính mình đã đánh giá thấp thực lực của Phương Tuấn." Nhìn bọn họ chiến đấu, Dương Vũ tự nghĩ mình không phải đối thủ của hai người bọn họ.
Ở một chỗ khác, Phùng Chí đi đi lại lại trong sân không khác gì đi vào chỗ không người, cứ như đi dạo. Nhưng nếu như nếu không thấy bên cạnh hắn toàn là địch nhân vây kín như ruồi bâu thì thật chẳng khác gì đang tản bộ.
Nhìn kỹ, Dương Vũ phát hiện ra Phùng Chí đang dùng thủ đoạn công kích đối thủ.
Chỉ thấy Phùng Chí thân hình không ngừng di động ở giữa sân, vừa né tránh từ đợt tấn công từ bên cạnh, cặp mắt hắn lóe ra tinh quang, ánh mắt giống như một loại rắn độc nhìn chằm chằm vào địch nhân vây xung quanh hắn.
Sau một khắc, Phùng Chí vòng qua lưng một địch nhân đứng cách đó không xa. Chỉ thấy hắn trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị. Tiếp theo, Dương Vũ chỉ nhìn thấy hai tay của Phùng Chí nhẹ nhàng giơ lên.
Dưới ánh đèn loáng thoáng bên dưới, mắt Dương Vũ chợt hoa lên! Phía trước Phùng Chí đột nhiên xuất hiện một mảnh ánh sáng lóng lánh trong suốt như mủi tên nhọn bay ra.
Ánh sáng ở trong bầu trời đêm như chợt lóe, mảnh ánh sáng phóng ra thật nhanh, cả từ phía trước lẫn phía sau lưng địch nhân mà hướng tới.
“A! địch nhân đột nhiên kêu thảm một tiếng thê lương! Lúc mà địch nhân phát ra tiếng kêu thảm thiết đó thì cũng là lúc người hắn găm chi chít những mảnh sáng bạc tựa như những mũi tên nhọn chứa đầy năng lượng cực đại. Phía trước hắn là những tinh anh của Cục An Toàn Quốc Gia cũng không thể để lãng phí cơ hội này, một chưởng vỗ vào thiên linh cái làm cho đầu hắn vỡ nát, kết thúc cuộc sống tội lỗi của hắn.
“Phùng Chí là thủy hệ dị năng.” Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Dương Vũ, Tôn Dương thản nhiên nói. Mặt khác, Liễu Duyệt còn chưa biết là có chuyện gì đang xảy ra ở đây. Bởi vì nàng là một người bình thường, Nếu như không phải Dương Vũ có ánh mắt tinh nhạy thì những sự việc diễn ra trước mắt cũng chỉ biết một cách đại khái thôi.
“Người có thủy hệ dị năng? Thì ra những thứ kia là băng tiễn.” Dương Vũ trong nháy mắt đã biết được những ánh sáng đó từ đâu mà có.
Chỉ là băng tiễn bình thường, nhưng trong tay Phùng Chí thì lại thành một thứ vũ khí lợi hại! Một thứ bình thường cũng đủ lấy mạng người! Những lời nói như thế đối với Phùng Chí một chút cũng không sai.
Nếu xem lại bản thân mình, mình chắc gì đã làm được như thế.
Thật ra thì, Dương Vũ không biết rằng, đối với một người cho tới bây giờ chỉ mới bắt đầu lĩnh ngộ được dị năng, có thể làm được như vậy đã gọi là thiên tài rồi. Dù sao, Phùng Chí cũng trải qua một hệ thống huấn luyện. Hơn nữa đã sở hữu dị năng rất nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, chỉ riêng điểm này, Dương Vũ không thể so sánh được.
Nói như vậy, không phải là Dương Vũ không thể vượt xa họ. Mà là, Dương Vũ hiện tại chưa bằng họ! Nhưng nếu như để Dương Vũ chính thức trải qua huấn luyện, thì mọi chuyện sẽ khác. Phải biết rằng Dương Vũ có tiềm ăng vô hạn. Hơn nữa, Dương Vũ không chỉ là một dị năng giả, mà còn là một cổ võ giả. Cường đại là chuyện không phải hoài nghi.