Mục lục
[Dịch]Long Tổ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ăn xong một bữa trưa thật thịnh soạn, Dương Vũ đi theo Hoàng lão đến phòng làm việc để thảo luận về các vấn đề có liên quan đến Thái Cực quyền.

Sau một hồi lâu, Dương Vũ thấy trời đã tối mới chợt nhớ còn phải đi học nên có ý cáo từ. Hoàng lão cũng biết Dương Vũ còn có lớp tự học buổi tối, nên vui vẻ kêu người đưa Dương Vũ ra về.

Đang lúc Dương Vũ vừa muốn bước vào xe thì nghe bên tai mình có tiếng Nhã Tư gấp gáp gọi: “Chờ một chút.”

“Sao đây,cô bé muốn đi đâu?” Nhìn Nhã Tư tay xách theo chiếc túi, Dương Vũ thấy kỳ lạ hỏi.

“Phải trở lại huyện.” Nhã Tư vừa chạy vừa nhảy đến nơi liền chui vào băng xe phía sau. Dương Vũ ngần ngại nhìn Hoàng lão. Khi thấy Hoàng lão hướng về phía mình gật đầu, Dương Vũ mới bước vào xe. Sau đó xe từ từ chuyển bánh, rời khỏi khu biệt thự.

“Cô bé vào trong thành để làm gì? Một mình mà đi dạo phố sao?” Dương Vũ nhìn Nhã Tư hỏi.

“Không phải. Là về nhà.”

“Về nhà? Nơi đây không phải là nhà của em sao?” Dương Vũ quá bất ngờ.

“Đúng vậy, nơi đây đúng là nhà của em nhưng trong thành em còn có cái nhà khác.” Nhã Tư nhìn hắn cười nói.

“Thực ra em có bao nhiêu cái nhà?” Dương Vũ có chút buồn bực.

“Hai. Một là ở đây, một ở trong thành.” Nhã Tư liếc Dương Vũ một cái rồi tiếp tục nói: “Thật ra, nơi đây là nhà của ông nội và chú em. Bình thường em ở trong thành với ba mẹ và chị. Nhưng khi có thời gian thì em trở lại nơi này.” Nhã Tư giải thích thêm.

“À.” Dương Vũ gật đầu như hiểu ra. Vậy mà hắn còn tưởng có uẩn khúc khác. Nơi này dù sao cũng cách huyện thành khá xa. Nhưng họ có xe nhà, nên không sợ đi học muộn. Có điều Dương Vũ nghĩ không ra là tại sao cha của Nhã Tư lại để cô bé ở bên ngoài.

“Đúng rồi, em còn có chị à?” Dương Vũ hình như nghe được Nhã Tư có nhắc đến chị của hắn, cho nên mới tò mò hỏi.

“Đúng vậy. Hơn nữa chị của em còn là một đại mỹ nhân đấy.” Nhã Tư xích lại gần, nhìn chăm chăm vào mặt Dương Vũ, rồi nói tiếp: “Chị em đẹp không thua gì bạn gái của anh đâu nha. Anh có tin không?”

“Không tin.” Dương Vũ lắc đầu. Trong mắt hắn, Chung Lâm mới là đẹp nhất. Đương nhiên là ngoại trừ Tiêu Ngọc.

“Hừ. Đó là vì anh chưa từng gặp qua chị của em. Nếu không, em khẳng định anh sẽ thích chị ấy cho xem. Đúng rồi, chị ấy học chung một khóa với anh đấy.”

“Trùng hợp vậy sao? Chị của em tên gì? Nói không chừng anh có quen biết đấy.”

“Hì hì, anh đừng có ý tưởng xấu nha. Em không nói cho anh biết đâu.”

“Anh cũng không muốn biết.” Dương Vũ cười nói.

“Hừ. Chờ anh thấy chị của em rồi thì anh sẽ mê tít cho xem.” Nhã Tư hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.

“Không nói thì không nói. Anh cũng không có hứng thú.” Cho dù Nhã Tư có đem chị mình tả như tiên nữ giáng trần, Dương Vũ trong lòng cũng không muốn liệp diễm với nhiều nữ nhân. Cuộc đời này chỉ cần lấy lại những tiếc nuối của kiếp trước là đủ. Nhưng Dương Vũ không để ý là hắn muốn có cả Chung Lâm và Tiêu Ngọc là đã quá liệp diễm rồi.

Đàn ông mà, ai lại chê bên cạnh mình có nhiều cô gái đẹp chứ. Nhưng đối với loại Trước khi Dương Vũ sống lại, hắn chỉ theo đuổi một mục đích duy nhất. Mục đích của hắn là yêu hai người con gái. Nhưng kết quả duy nhất hắn có là cuối cùng hai người con gái ấy cũng bỏ hắn mà đi. người một lòng một dạ thì không phải như vậy.

Vì vậy sau khi sống lại, tánh tình Dương Vũ mới có thay đổi lớn, không còn muốn có tình yêu duy nhất nữa, ít nhất cũng phải chiếm giữ hai người yêu của quá khứ.

Thoáng cái, chiếc xe đã đi đến trước cửa trường học. Lúc Dương Vũ từ trên xe bước xuống đã gây chú ý của mọi người.

Mặc dù có không ít chiếc xe trong cái huyện nhỏ này, những học sinh ở đây chưa chắc là đã biết hết, Nhưng đâu phải ai nhìn cũng nhận ra. Mà giờ này lại đang là giờ đi học, nên nơi cổng trường đã có rất nhiều học sinh tấp nập đi đến.

Nhìn chiếc xe nhanh chóng rời đi, Dương Vũ quay lại thấy những học sinh kia đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình. Hắn biết nếu mọi người thấy hắn bước từ trên xetrường học một khoãng, Dương Vũ đã đề nghị xuống xe. Nhưng Nhã Tư cương quyết muốn đưa hắn đến tận cổng trường. xuống sẽ tò mò, nên cách

“Ấy, hắn không phải chính là người học sinh năm thứ hai mà lúc trước bị cảnh sát dẩn Bây giờ lại ngồi xe riêng đi học?” Một người học sinh thấp giọng hỏi nhỏ những ngươi bên cạnh gã. đi hay sao?

“Đúng vậy. Không biết người này có thân phận gì. Đúng rồi, mày có viết chiếc xe vừa rồi là loại xe gì không?”

“Rolls-Royce nha, xe của quý tộc.” Một người học sinh khác lập tức trả lời.

Dương Vũ nhắm hướng trường học mà bước vào. Lúc đi ngang qua phòng bảo vệ ở cửa trường học, hắn còn thấy vẻ mặt kỳ lạ của tên bảo vệ. Tựa hồ như hắn bị thân phận của Dương Vũ làm cho đến sợ ngây người.

“Dương Khoai, hôm nay mày đã đi đâu? Cả ngày không thấy bóng dáng. Chung Lâm cũng đã gọi điện thoại tới nhiều lần lắm rồi.” Mới vừa vào phòng túc xá, một người bạn học ở chung phòng hỏi Dương Vũ.

“Chết rồi.” Dương Vũ nghe vậy trong đầu liền hô một tiếng. Hôm nay hắn đã rời khỏi trường học từ lúc ba giờ sáng. Sau đó lại ở trong nhà của ông Hoàng mải mê luyện Thái Cực nên đã quên mất Chung Lâm.

“Tao có chuyện nên ra ngoài một chút. Chung Lâm có nói là tìm tao có chuyện gì không?” Dương Vũ hỏi.

“Mày biến mất cả ngày trời. Nếu hôm nay không phải là chủ nhật, ta chắc đã báo cảnh sát rồi.” Người bạn học đảo cặp mắt trắng dã, tiếp tục nói. “Không có nhắn lại gì.”

“Oh…” Dương Vũ nhấc chiếc điện thoại trong phòng muốn gọi cho Chung Lâm. Nhưng sau lại đặt điện thoại xuống vì hiện giờ cũng sắp tới giờ học. Vả lại hắn đoán Chung Lâm giờ cũng đang trên đường đi. Thôi chờ vào lớp học rồi sẽ giải thích sau, Dương Vũ nghĩ.

Ở túc xá nghĩ ngơi một lát. Sau đó, Dương Vũ đi cùng mấy đứa bạn ở chung đến phòng học.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK