“Soạt!” Thoáng cái Dương Vũ đã nhảy đến phía sau Tôn Dương, một quyền vươn ra đánh nhẹ vào lưng Tôn Dương, tay còn lại bắt lấy, cả người xoay tròn.
Cảm giác được lực đạo trên người Tôn Dương biến mất, Dương Vũ mới ngừng chuyển động, đặt Tôn Dương xuống mặt đất.
“Anh không sao chứ?” Dương Vũ một mặt hỏi Tôn Dương, một mặt vẫn nhìn ba người kia đề phòng.
Khi tiến tới gần, Dương Vũ mới nhìn rõ được ba người kia. Hai người sử dụng cổ võ kỹ ước chừng hơn hai mươi tuổi. Còn người có Phong hệ dị năng lớn hơn một chút, ước chừng trên ba mươi tuổi.
Lúc này, ba người kia cũng đang giật mình nhìn Dương Vũ đột nhiên lao ra. Khi bọn họ thấy hắn đang mặc đồng phục học sinh, khóe miệng liền nở nụ cười đầy âm hàn.
“Thằng nhóc, mày là từ đâu chui ra vậy?” Phong hệ dị năng giả vừa bị Dương Vũ đánh lén, hết sức khó chịu hỏi.
Dương Vũ lạnh lùng nhìn phong hệ dị năng giả, trong lòng có một chút khẩn trương nhưng phần nhiều là cảm giác hưng phấn. “Tao là ai bọn mày không cần biết, hôm nay tao tới cứu người, biết điều thì nhanh cút đi.”
“Ha ha…” Nghe Dương Vũ nói như vậy, ba người bọn chúng đều lộ vẻ ngạc nhiên liếc nhìn nhau. Cuối cùng, phong hệ dị năng giả cười phá lên.
“Mày cho rằng mày là ai chứ? Hôm nay, cả hai đều phải chết.” Tiếng cười ngưng bặt, phong hệ dị năng giả âm trầm nói.
Hờ hững nhìn phong hệ dị năng giả, Dương Vũ cũng biết trận chiến hôm nay là không thể tránh khỏi. Vừa rồi hắn cũng chỉ tùy tiện nói bừa như vậy mà thôi, cũng không mong chờ gì vào việc bọn chúng bỏ qua cho mình.
“Anh bạn nhỏ này, đa tạ đại ân cứu mạng của cậu hôm nay, tuy nhiên đây là chuyện của anh cùng bọn chúng, em không cần vì vậy mà dấn thân vào nguy hiểm đâu. Em mau chạy đi.” Tôn Dương lên tiếng.
Nhìn Tôn Dương một cái, Dương Vũ lắc đầu nói: “Em không thể thấy chết mà không cứu được, chuyện hôm nay em nhất định phải nhúng tay vào.”
“Nhưng mà…” Tôn Dương thở dài một hơi, hắn cũng nhìn thấy Dương Vũ đang mặc đồ học sinh, gương mặt còn mang theo vẻ thơ ngây, Tôn Dương đoán chắc Dương Vũ là học sinh của một trường trung học gần đây. Tuy thấy Dương Vũ đầy tự tin, nhưng dù sao vẫn còn là một thiếu niên, còn đối diện lại là ba kẻ giết người không chớp mắt.
Cho nên Tôn Dương muốn khuyên Dương Vũ rời đi ngay lập tức. Nhưng khi nhìn lại sắc mặt kiên định của Dương Vũ, hắn liền thở dài một hơi.
“Hôm nay cả hai chúng mày đều phải chết ở đây.” Phong hệ dị năng giả cười lạnh, nháy mắt ra hiệu với hai người còn lại. Hai người kia hiểu ý liền lập tức tỏa ra bao vây Tôn Dương và Dương Vũ.
“Nếu như vậy, chú em phải tự cẩn thận đấy.” Tôn Dương nhìn Dương Vũ một cái, cũng không nói nhiều nữa, chỉ phân phó Dương Vũ một câu như vậy.
“Hôm nay nhất định em sẽ dẫn anh ra khỏi đây bình an.” Dương Vũ cũng không biết tại sao hắn lại có lòng tin lớn đến như vậy.
“Tốt lắm, vậy thì đêm nay hai anh em ta sẽ cùng chung vai chiến đấu.” Tôn Dương điều tức trong chốc lát, hơi thở cũng bình ổn lại, hào khí bốc cao vạn trượng.
“Đúng là không biết sống chết mà.” Phong hệ dị năng giả hừ một tiếng, hai đạo phong nhận lập tức bắn về phía Tôn Dương và Dương Vũ. Hai cổ võ sĩ cũng lập tức động thủ.
“Để anh đối phó tên dị năng giả, em cầm chân hai tên võ giả là được rồi.” Tôn Dương khẽ quát một tiếng, thân hình phóng lên, hướng về phía Phong hệ dị năng giả đánh tới.
Dương Vũ nhìn tên cổ võ sĩ vừa bị Tôn Dương đánh hộc máu lúc nãy một cái, dưới chân dùng sức đạp mạnh lên mặt đất, vọt tới đối thủ của mình.
Gã cổ võ sĩ cười lạnh một tiếng, bước ra một bước, đánh một chưởng về phía Dương Vũ.
Nhìn một chưởng của đối thủ đang đến, trong lòng Dương Vũ có chút khẩn trương, bước về bên phải một bước, đồng thời các ngón tay phải huy động, một loạt hỏa cầu to nhỏ như nắm đấm bắn tới ba vị trí đầu, thân, và chân của tên cổ võ giả.
Tốc độ của hỏa cầu rất nhanh, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt tên đó, làm cho hắn cảm thấy kinh hãi. Nhanh chóng rút tay lại, liên tục bổ liền mấy chưởng về những hỏa cầu đang bắn tới.
“Bùm, bùm!” Hỏa cầu của Dương Vũ trong nháy mắt giao phong với chưởng của tên cổ võ sĩ liền nổ tung. Lực lượng khổng lồ nhất thời tạo thành một cơn gió mạnh, đem thân thể của tên cổ võ sĩ kia chấn bay ra xa.
Chiêu thứ nhất chiếm được lợi thế! Trong lòng Dương Vũ niềm tin càng tăng thêm. Khẽ quát một tiếng, Dương Vũ một lần nữa tiến tới, mười ngón tay liên tục phát ra một đám hỏa cầu oanh kích tên cổ võ sĩ vừa bị văng ra.
“Bùm! bùm! bùm!”
Âm thanh năng lượng va chạm không ngừng vang lên, tên cổ võ sĩ bị Dương Vũ oanh kích không thể thoát thân được.
Liên tục phải lui về phía sau, tên cổ võ sĩ ngày càng giận dữ, hắn cảm thấy đây là một sự sỉ nhục, hôm nay mình lại bị một thằng nhóc trung học đánh lui đến nỗi không thể hoàn thủ!
Rống giận một tiếng, cả người hắn vọt lên trời, thân hình chớp lên tránh được đòn công kích bằng hỏa cầu của Dương Vũ. Từ giữa không trung, hai tay mở ra tạo thành Ưng trảo như chim ưng vồ mồi lao thẳng về phía đầu Dương Vũ.
Người còn chưa tới, một cỗ sát khí bén nhọn đã xông thẳng tới. Dương Vũ không tự chủ được, khẩn trương hẳn lên. Tuy nhiên, dựa vào một năm tu luyện dị năng và Thái Cực quyền, hắn rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh.
Dương Vũ bình tỉnh lui về sau, thần sắc ngưng trọng, nhìn một trảo đang tới, tay phải hắn mạnh mẽ giơ lên.
Ngay sau đó, Dương Vũ gầm lên một tiếng, xuất ra một quyền mang theo hỏa diễm với khí thế khai sơn diệt địa.