"Di, cô ấy không phải là người đã ở nhà hàng Đông Phương hôm qua sao? Hình như gọi là Tiêu Ngọc đúng không?" Hỏa Phượng Hoàng nửa nằm ở trên giường, nhìn Dương Vũ hỏi. Trong giọng nói tựa hồ có một chút nghi ngờ.
Nghe Hỏa Phượng Hoàng nói, Dương Vũ không khỏi hung hăng trợn mắt nhìn Hỏa Phượng Hoàng một cái. Nếu như không phải Hỏa Phượng Hoàng ở lại chỗ này, có lẽ Tiêu Dao cũng sẽ không hiểu lầm hắn. Chẳng qua là… lần này không biết nên giải thích thế nào. Dương Vũ "Ầm!" một tiếng đóng cửa phòng lại.
Nhìn khuôn mặt buồn khổ của Dương Vũ. Trong lòng Hỏa Phượng Hoàng có chút không đành lòng. Đồng thời , nàng cũng cảm thấy Dương Vũ có chút ngu ngu. Cho nên liền mở miệng nói: "Ngu ngốc, anh còn không nhanh đuổi theo?"
"Đúng nha!" Bị một câu nhắc nhở này của Hỏa Phượng Hoàng, Dương Vũ mới có phản ứng. Lập tức mặc quần áo, mở cửa phóng nhanh ra ngoài. Truyện Long Tổ (龙组)
"Chút nữa tự em trở về đi." Dương Vũ phân phó Hỏa Phượng Hoàng một tiếng, liền xoay người lại, chạy xuống.
"Trở về?" Hỏa Phượng Hoàng cười một tiếng, "Tôi vẫn ngủ chưa đủ." Vừa nói Hỏa Phượng Hoàng cũng nặng nề lăn ra giường một cái. Truyện Long Tổ (龙组)
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại. Cặp mắt tràn đầy nước mắt rốt cuộc cũng nhịn không được mà men theo khóe mắt chảy xuống, lăn dài theo khuôn mặt, rớt xuống mặt đất , "Tích" một tiếng vô số âm thanh như thủy tinh vỡ vang lên.
Tim Tiêu Ngọc cũng tan nát như ngàn vạn giọt nước mắt tan vỡ kia.
"Tại sao mình lại cảm thấy đau lòng." Trong đầu Tiêu Ngọc không tự chủ được nhớ lại khoảnh khắc Dương Vũ mở cửa. Trên giường có một cô gái nằm hớ hênh. Chỉ cần có đầu óc một chút là sẽ liên tưởng ngay đến việc tối qua họ đã làm gì. Tiêu Ngọc dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Một khắc kia, lòng của nàng tan nát. Không biết tại sao, nhưng chính là tan nát cõi lòng! Tim nàng cảm thấy đau đớn! Trái tim mơ mộng đau nhói. Tiêu Ngọc nhẹ nhàng lấy tay che ngực, nàng tựa như cảm giác được tim mình đã vỡ vụn thành ngàn vạn mảnh rồi.
Cảm giác duy nhất lúc này là đau thấu tâm can
"Mình tại sao phải thương tâm? Mình tại sao phải rơi lệ? Chẳng lẽ mình đã yêu hắn?" Ánh mắt Tiêu Ngọc mơ hồ, thậm chí ngay cả cửa thang máy mở ra cũng không hay. Truyện Long Tổ (龙组)
"Không, làm sao mình có thể có yêu hắn." Trong nháy mắt Tiêu Dao liền bác bỏ suy nghĩ có chút buồn cười này."Nhưng mà.. tại sao mình lại thương tâm?" Tựa hồ cảm giác được cửa thang máy mở ra, Tiêu Dao cất bước đi ra ngoài.
"Hắn ở chung một chỗ với cô ta có liên quan gì đến mình. Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa hề nói qua lời thích mình. Chẳng lẻ do bản thân tự đa tình sao." Tiêu Ngọc càng nghĩ càng thấy thương tâm. Chẳng qua là, trong đầu nàng hình ảnh của Dương Vũ và cô gái kia như những thước phim quay chậm, hiện rõ ra trong tâm trí.
Ở trường học chạm vào nhau, lúc bị bắt cóc, Dương Vũ liều chết cứu giúp, thậm chí vì mình mà hắn quỳ gối trước bọn tội phạm, hình ảnh thật cả động. Dương Vũ còn vì mình mà đi mua áo lót. Những giây phút đẹp như thế từ từ hiện lên trong đầu Tiêu ngọc như những thước phim quay chậm.
Nhưng Tiêu Ngọc càng nghĩ đến, lại càng cảm thấy đau lòng. Truyện Long Tổ (龙组)
Vết thương trong lòng Tiêu Ngọc như thế, nhưng lúc này nàng vẫn không muốn thừa nhận sự thật rằng mình đã yêu Dương Vũ! Nếu như không phải là đã yêu Dương Vũ, nàng cần gì phải nhìn thấy Dương Vũ ở cùng một chỗ với Hỏa Phượng Hoàng lại có biểu hiện thương tâm như vậy? Nếu như không phải là đã yêu Dương Vũ, nàng làm sao có thể liên tiếp đón nhận những việc Dương Vũ đã làm vì nàng?
Khi đi khỏi khách sạn, Tiêu Ngọc ngừng lại, lau đi dòng nước mắt đang chảy xuống không ngừng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn ra sau.
Nàng đang mong đợi cái gì ? Nàng đang đợi chuyện gì?
Một phút đồng hồ trôi qua. Phía sau không có ai đi ra ngoài. Hai phút đồng hồ trôi qua, phía sau vẫn không có một người. Phút thứ ba, phía sau không có người nào đi ra.
Sau ba phút! trong mắt Tiêu Ngọc lộ rõ vẻ tuyệt vọng Chậm rãi xoay đầu lại, cất bước đi về hướng khác. Nhưng trong nháy mắt nàng quay đầu đó, có một giọt nước mắt lăn xuống mà nếu ai không chú ý thì không thể thấy được, trên không trung nhẹ nhàng bay, cuối cùng rơi trên mặt đất, hóa thành hư vô.
Chạy như tên bay, Dương Vũ dùng tốc độ nhanh nhất vọt từ trên lầu xuống. Nhưng khi hắn xuống tới trước cửa khách sạn đã không còn thấy bóng dáng của Tiêu Ngọc đâu nữa.
Không suy nghĩ nhiều, Dương Vũ nhanh chóng chọn một hướng chạy đi. Nhưng không lâu sau, Dương Vũ lại một lần nữa trở lại đứng dưới nhà hàng, rồi lại chạy theo hướng khác. Chẳng qua là, Dương Vũ đi khắp mấy khu quanh đó vẫn không nhìn thấy bóng dáng Tiêu Ngọc ở đâu. Truyện Long Tổ (龙组)
Vẻ mặt Dương Vũ vội vàng, ra sức tìm kiếm khu vực xung quanh. Trong lòng hết sức vội vàng, trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi này Tiêu Ngọc có thể đi đến đâu? Dương Vũ đã dùng tốc độ nhanh nhất tìm hết một vòng xung quanh khu này. Nhưng ngay cả bóng dáng Tiêu Ngọc hắn cũng không thấy đâu.
"Ta thật là ngu ngốc, đáng chết!" Dương Vũ bỗng nhiên đụng phải chiếc di động trong tay! Âm thầm tự mắng một tiếng, rồi gọi cho Tiêu Ngọc.
"Ngàn vạn không nên tắt điện thoại, ngàn vạn không nên tắt điện thoại!" Dương Vũ một bên cầu xin, một bên nhìn vào màn hình di động.
"Đô!" một tiếng, Tiêu Ngọc quả nhiên bắt máy. Nhưng Dương Vũ còn chưa cất tiếng thì bên kia đầu dây đã cúp máy. Đến khi Dương Vũ gọi cuộc thứ hai thì điện thoại của đối phương đã tắt máy hoàn toàn!
Sắc mặt Dương Vũ ngày càng vội. Hắn biết, lúc này Tiêu ngọc nhất định vô cùng đau lòng.
"Không được, ta nhất định phải tìm được nàng." Vẻ mặt Dương vũ kiên quyết, nhìn thoáng xung quanh, quyết định cất bước đuổi theo hướng Tiêu Dao vừa rời đi